Trước đây, tôi luôn nhận lương rồi tiêu dần, đến cuối tháng mới “xem còn dư bao nhiêu để tiết kiệm”. Kết quả là chẳng bao giờ dư.
Giờ tôi làm ngược lại: vừa nhận lương là chia ra ba phần
- 60% chi tiêu thiết yếu,
- 30% cho sinh hoạt cá nhân,
- 10% để tiết kiệm.
7 triệu không phải số tiền lớn, nhưng khi chia rõ, tôi biết chính xác mình có thể tiêu bao nhiêu mỗi ngày.
Tôi dùng phong bì hoặc tài khoản phụ, mỗi tuần rút đúng số tiền được phép dùng. Nhờ vậy, tôi không còn tiêu “nhìn theo cảm xúc” như trước.
“Không phải bạn kiếm được bao nhiêu, mà là bạn giữ được bao nhiêu – câu nói đó tôi thấm hơn bao giờ hết”.
Trước kia, tôi hay “tiện đâu mua đó”. Hôm nào mệt thì gọi đồ ăn sẵn, hôm nào rảnh thì đi chợ lẻ – nhìn tưởng không đáng bao nhiêu, nhưng tổng lại mỗi tháng tốn thêm gần 1 triệu.
Từ khi thử đi chợ cố định 2 lần/tuần, tôi bắt đầu ghi ra danh sách trước khi đi, mua đủ cho 3–4 ngày.
Khi về, tôi sơ chế sẵn, chia khẩu phần vào hộp. Không chỉ tiết kiệm tiền, mà còn tiết kiệm thời gian và công sức nấu nướng.
Tính trung bình, chi phí ăn uống của tôi giảm từ 2,8 triệu xuống còn 2,3 triệu/tháng, nhưng bữa ăn vẫn đủ dinh dưỡng, thậm chí còn đa dạng hơn.
Tôi từng nghĩ cốc cà phê sáng 40 nghìn hay gói snack chiều 20 nghìn chẳng đáng gì. Nhưng khi ghi chép chi tiêu trong 1 tháng, tôi giật mình: chỉ riêng ăn vặt và cà phê đã ngốn hơn 600 nghìn.
Từ đó, tôi đặt giới hạn: mỗi tuần chỉ mua cà phê ngoài 1 lần, còn lại tự pha ở nhà. Snack thì thay bằng trái cây hoặc đồ có sẵn. Tôi không cấm bản thân hưởng thụ, nhưng đặt ra “mức trần” cho từng thói quen tốn tiền nhỏ.
Sau 3 tháng, tôi tiết kiệm đều đặn hơn 400–500 nghìn mỗi tháng chỉ nhờ thay đổi cách tiêu kiểu này – không phải nhịn, chỉ là chọn khác đi.
Thói quen nhỏ nhất nhưng lại thay đổi tôi nhiều nhất: ghi lại mọi khoản chi mỗi tối. Ban đầu thấy phiền, nhưng sau 1 tuần tôi nhận ra mình “tỉnh” hơn hẳn mỗi khi định rút ví.
Tôi dùng ứng dụng miễn phí trên điện thoại, nhập nhanh 2–3 dòng là xong. Đến cuối tuần, nhìn tổng chi, tôi biết ngay chỗ nào lãng phí để điều chỉnh.
Cảm giác được “nhìn thấy tiền đi đâu” khiến tôi bớt stress, bớt mù mờ và có động lực tiết kiệm hơn.
Khoản mục | Số tiền/tháng (đồng) | Ghi chú |
---|---|---|
Tiền thuê trọ + điện nước | 2.200.000 | Cố định, chia phòng cùng bạn |
Ăn uống, chợ búa | 2.300.000 | Đi chợ 2 lần/tuần |
Đi lại, xăng xe | 800.000 | Đi làm gần, ít di chuyển xa |
Cá nhân, ăn vặt nhỏ | 700.000 | Giới hạn cố định mỗi tháng |
Dự phòng, tiết kiệm | 500.000 | Gửi ngân hàng kỳ hạn ngắn |
Tổng cộng | 6.500.000 | Dư 500.000 đồng/tháng |
Nhìn bảng này, tôi thấy rõ: mình không giàu lên nhờ thu nhập, mà nhờ có kế hoạch. 500 nghìn nghe nhỏ, nhưng một năm đã là 6 triệu – bằng nửa tháng lương. Và điều đáng quý là tôi không còn cảm giác “thiếu thốn” như trước.
Tôi nhận ra, sống tiết kiệm không phải là sống khổ, mà là biết rõ điều gì thật sự đáng chi.
- Thay vì mua sắm để vui, tôi tìm niềm vui trong việc nấu ăn, dọn dẹp, tự làm đồ uống ở nhà.
- Thay vì thấy xấu hổ vì “chưa kiếm được nhiều”, tôi thấy tự tin hơn vì mình đang làm chủ được cuộc sống bằng chính thu nhập hiện tại.
- Chia tiền ngay khi nhận lương.
- Đi chợ 2 lần/tuần.
- Giới hạn chi tiêu “nhỏ mà tốn”.
- Ghi chép chi tiêu mỗi ngày.
Không thói quen nào “cao siêu”, nhưng khi cộng lại, chúng giúp tôi giữ được 500 nghìn mỗi tháng mà không cần gồng.
Tôi từng nghĩ phải kiếm thêm việc, tăng thu nhập mới sống ổn. Giờ thì tôi hiểu: đôi khi chỉ cần chi đúng, tiền đã tự ở lại.