Tôi và chồng đã kết hôn 20 năm. Nhìn từ ngoài, chúng tôi là một gia đình kiểu mẫu: công việc ổn định, nhà cửa khang trang, con cái ngoan ngoãn. Nhưng sự thật, ngôi nhà này đã chết lặng từ lâu.
Chúng tôi vẫn ngủ chung giường, vẫn cùng nhau ăn bữa tối, nhưng không còn chạm vào nhau. Không còn những cái ôm bất chợt, không còn lời hỏi thăm chân thành và càng không còn những nụ hôn. Chúng tôi sống cạnh nhau như hai người bạn cùng phòng, chỉ giao tiếp bằng những lời trao đổi về hóa đơn, lịch học của con và việc nhà. Chúng tôi đã dùng sự im lặng và bận rộn để che đậy sự thật: Chúng tôi không còn yêu nhau theo cách mình đã từng.
Chúng tôi nghĩ rằng, miễn là không cãi vã lớn, miễn là vẫn chu cấp đầy đủ, con cái sẽ không nhận ra. Chúng tôi đã nhầm.
Hôm đó, con gái út của tôi, Khánh (13 tuổi), đang xem Sex Education. Tôi đi ngang qua, bắt gặp cảnh Otis Milburn và Maeve Wiley có một khoảnh khắc rất ngọt ngào, một nụ hôn tràn đầy cảm xúc và sự trân trọng sau bao nhiêu trắc trở. Dù chỉ là một đoạn ngắn, nhưng sự kết nối và tình cảm họ dành cho nhau thật rõ ràng, mãnh liệt.
Otis và Maeve là một cặp trong phim
Khánh quay sang nhìn tôi, rồi nhìn về phía cửa bếp, nơi chồng tôi đang ngồi đọc báo với vẻ mặt mệt mỏi thường thấy. Con bé dừng phim lại, khuôn mặt ngây thơ nhưng ánh mắt đầy dò xét, và hỏi một câu khiến tôi đứng hình: "Mẹ ơi, bố mẹ... còn yêu nhau không?".
Tôi nghẹn lời. Tôi chưa bao giờ nghĩ con bé sẽ hỏi thẳng thừng như vậy. Mọi lời bào chữa, mọi lý do "bận rộn" hay "cần không gian riêng" đều tan biến trước câu hỏi chân thật đó.
Tôi chợt nhận ra, trẻ con không chỉ học về tình yêu qua phim ảnh, mà chúng còn "đọc" được năng lượng và sự kết nối hoặc thiếu kết nối giữa cha mẹ. Chúng không quan tâm đến tài sản hay địa vị; chúng quan tâm đến sự ấm áp, sự an toàn và tình yêu thương mà người lớn trao đổi trong nhà.
Lòng tôi quặn thắt khi nhớ lại mối quan hệ giữa các cặp đôi trưởng thành trong phim, như Jean và Jakob, hay hiệu trưởng Groff và vợ cũ. Họ là những người trưởng thành, cố gắng giải quyết mâu thuẫn theo cách riêng, nhưng cuối cùng đều phải đối diện với việc sự rạn nứt của họ đã ảnh hưởng sâu sắc đến con cái.
Jakob và Jean - bố mẹ của Otis cũng là một cặp đôi nhiều mâu thuẫn
Chúng tôi nghĩ rằng sự lạnh nhạt là riêng tư, nhưng nó đã trở thành "lớp băng" bao phủ cả ngôi nhà, khiến con cái cảm thấy bất an và không chắc chắn về nền tảng gia đình.
Tôi nhận ra, sự thiếu tình yêu và kết nối giữa vợ chồng tôi đã vô tình dạy con một bài học độc hại rằng tình yêu trưởng thành là sự im lặng, là thiếu vắng sự thân mật, rằng nền tảng gia đình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào vì không có sự kết nối thực sự.
Khánh không chỉ hỏi về tình yêu của tôi và chồng; con bé đang hỏi về sự ổn định và an toàn của thế giới xung quanh con.
Tối hôm đó, tôi đã kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Anh cũng giật mình, thừa nhận rằng anh đã quá tập trung vào công việc mà quên mất việc nuôi dưỡng hôn nhân.
Chúng tôi đã học được một bài học quý giá và nhận ra giao tiếp cởi mở và sự đồng thuận là chìa khóa trong mọi khía cạnh của mối quan hệ. Nếu chúng tôi không dám đối diện với cảm xúc thật, không dám nói ra mong muốn và ranh giới của mình, chúng tôi sẽ mãi mãi mắc kẹt trong sự xa cách này.
Chúng tôi bắt đầu lại từ những hành động nhỏ nhất: một cái chạm tay nhẹ, một nụ hôn vội vàng trước khi đi làm, một câu hỏi "Em/Anh thực sự cảm thấy thế nào hôm nay?".
Chúng tôi đang học lại cách yêu, không phải để làm hài lòng con, mà để tái tạo lại sự ấm áp và an toàn cho ngôi nhà của mình. Tôi biết rằng, câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi đau lòng của con gái không phải là một lời hứa, mà là hành động thực tế của hai người lớn đang cố gắng hàn gắn.
Bởi lẽ, cha mẹ hạnh phúc không phải là một đặc quyền, mà là nền tảng sống còn cho sự phát triển khỏe mạnh của con cái.