Xem phim Sex Education, tôi ân hận nhớ lại ngày con trai hét lên: "Ước gì con không được sinh ra"

Yiyi, Theo Thanh Niên Việt 03:27 13/12/2025
Chia sẻ

Lời nói của con như nhát dao cứa vào lòng tôi.

Trong ký ức của tôi, chiều hôm đó là một cơn ác mộng. Tôi và Duy - cậu con trai 16 tuổi của mình đã có một cuộc tranh cãi kịch liệt về sự áp đặt thành tích và những quy tắc khắc nghiệt mà tôi đặt ra. Trong cơn thịnh nộ, tôi đã tuôn ra những lời lẽ so sánh độc hại, nghi ngờ sự cố gắng của con. Và Duy, với đôi mắt đỏ ngầu vì uất ức, đã hét vào mặt tôi: "Mẹ có bao giờ hỏi con muốn gì không? Ước gì con không được sinh ra trong gia đình này".

Câu nói đó như một nhát dao chém đứt mọi liên kết giữa chúng tôi. Suốt nhiều tháng sau đó, Duy trở thành một cái bóng trong nhà. Con không còn tranh cãi, không còn phản kháng, chỉ còn sự im lặng tuyệt đối và ánh mắt lạnh lẽo. Tôi đã tự nhủ rằng đó chỉ là sự bồng bột của tuổi teen, rằng con sẽ quên đi. Nhưng thực chất, tôi đang trốn chạy khỏi sự thật rằng chính mình đã đẩy con vào đường cùng của sự tuyệt vọng.

Khi xem Sex Education, tôi bị ám ảnh bởi mối quan hệ giữa Adam Groff và cha mình. Tôi nhìn thấy sự kìm nén, sự sợ hãi và nỗi cô đơn cùng cực của Adam khi phải sống dưới cái bóng của một người cha chỉ biết đến kỷ luật. Adam nổi loạn, Adam làm hại người khác, chỉ để che giấu một trái tim đang vỡ vụn vì cảm thấy không được yêu thương.

Xem phim Sex Education, tôi ân hận nhớ lại ngày con trai hét lên: "Ước gì con không được sinh ra"- Ảnh 1.

Hiệu trưởng Groff là một người cha nghiêm khắc, độc đoán

Tôi ân hận nhận ra mình chính là phiên bản của Hiệu trưởng Groff. Tôi đã dùng danh nghĩa "vì tương lai của con" để bóp nghẹt hiện tại của con. Câu nói "Ước gì con không được sinh ra" không phải là lời xúc phạm, mà là một tiếng kêu cứu. Duy đã cảm thấy sự hiện diện của mình là một gánh nặng, một sự thất bại trước những kỳ vọng quá lớn của tôi. Con ước mình không sinh ra vì con không thấy được giá trị của bản thân nếu không đạt được những tiêu chuẩn mà tôi đặt ra.

Tôi chợt hiểu, tình yêu thương mà tôi trao đi bấy lâu nay là tình yêu có điều kiện. Và đó là loại tình yêu tàn nhẫn nhất đối với một đứa trẻ đang lớn.

Nỗi ân hận khiến tôi không thể ngồi yên. Tôi nhận ra, nếu tôi không hành động, Duy sẽ mang theo vết sẹo này vào thế giới người lớn, và mối quan hệ của chúng tôi sẽ vĩnh viễn đóng băng. Giống như các nhân vật trong phim phải học cách gọi tên nỗi đau, tôi phải học cách xin lỗi.

Tôi không chọn một dịp đặc biệt nào. Tôi gõ cửa phòng Duy vào một buổi tối muộn. Tôi không nói về điểm số, không nói về tương lai. Tôi chỉ ngồi xuống và nói, giọng tôi run lên: "Duy, mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi vì đã khiến con cảm thấy sự hiện diện của mình là một nỗi buồn. Mẹ xin lỗi vì đã ép con vào khuôn mẫu của mẹ. Câu nói của con ngày hôm đó đã khiến mẹ thức tỉnh. Mẹ yêu con, không vì bất cứ lý do gì cả".

Duy đã không trả lời ngay. Nhưng tôi thấy đôi vai con run lên. Đó là lần đầu tiên sau nhiều tháng, bức tường câm lặng có dấu hiệu rạn nứt. Chúng tôi đã cùng khóc, không phải vì đau đớn, mà vì sự thừa nhận.

Tôi dần dần học cách chấp nhận Duy như chính con người con, với cả những thiếu sót và những đam mê mà tôi từng coi là vô bổ. Hành trình chữa lành vẫn còn dài, nhưng giờ đây Duy đã dám nói ra những nỗi sợ hãi của mình. Con không còn ước mình không được sinh ra, vì con đã biết rằng con có quyền được tồn tại, được sai và được yêu thương ngay cả khi không hoàn hảo.

Tôi biết ơn sự hối hận này, vì nó đã cứu vớt gia đình tôi khỏi cảnh tan vỡ thầm lặng. Tôi nhận ra rằng, hành động dũng cảm nhất của người mẹ không phải là nuôi con thành tài, mà là dũng cảm đối diện với sai lầm của chính mình để trao cho con quyền được sống một cuộc đời có ý nghĩa và tràn đầy tình yêu thương.

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày