Venice được xướng danh là một trong những địa điểm quyến rũ nên đến một lần trong đời. Tranh thủ những năm tháng du học bên châu Âu, hai cô gái Mái Mưa và Mái Ngố cũng lên kế hoạch du lịch và mua vé bay tới thánh địa tình yêu của nước Ý. Nhưng với hai chị em, đọng lại trong tâm trí chẳng phải là những xúc cảm lãng mạn nơi đây mà lại là những nỗi thương nhớ cứ mãi vẩn vương mỗi khi mùa hè đến...
Mái Mưa và Mái Ngố đều cùng du học ở Phần Lan tại
phía Bắc châu Âu, nơi mà mùa đông kéo dài tới tận 09 tháng. Chính vì
vậy một chuyến du lịch xuống Nam Âu vừa là phần thưởng sau một năm
học vất vả và chăm chỉ, cũng vừa là cơ hội cho hai chị em có những
trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Đó không chỉ là sự khác biệt về
thời tiết, khung cảnh, con người hay văn hóa, mà còn là cả những giây
phút và thử thách dành riêng cho hai cô gái sống xa nhà. Lần đầu tiên
du lịch tự túc không thể tránh khỏi những sai lầm trong chuyến đi,
nhưng bỏ qua tất cả hai chị em vẫn xách balo lên và đi khám phá khung
trời mới.
Lần đầu không có kinh nghiệm, cô em Mái Ngố cứ “ham
hố” vé giá rẻ của hãng Ryan Air mà đẩy hai chị em vào tình huống
mếu dở khóc dở. Mái Ngố mua vé cho 02 chị em bay từ Lappeenranta
(Phần Lan) tới Weeze (Đức), quá cảnh 25 tiếng đồng hồ rồi mới được bay
chuyến tiếp theo tới Venice (Italia). Mái Ngố lại ngây thơ rằng sân bay
nào cũng tiện nghi và thoải mái như sân bay ở Phần Lan, tới Weeze, hai
chị em đã hiểu ra tại sao vé lại rẻ tới vậy, sân bay bé nhỏ và
không hề sạch sẽ chút nào, dù cho cách một tiếng vẫn có người lau
dọn.
Ngủ lại sân bay một đêm quả thực là cơn ác mộng của hai cô gái, tuy đã đầu tháng 06 nhưng nhiệt độ về đêm tụt xuống khá thấp, hệ thống sưởi của sân bay có lẽ cũng đã tắt vì mùa xuân đã qua rồi. Mái Ngố với Mái Mưa đắp hết quần áo lên người vẫn không thể chợp mắt được do cái lạnh đến run người. Wifi của sân bay Đức cũng không miễn phí như ở sân bay Phần Lan, vậy là hai chị em đành thức trắng cả đêm ngồi uống cà phê cho ấm người, nghịch ngợm điện thoại mong thời gian mau trôi qua.
Tuyệt vời thay, Venice đón chào hai chị em với cái nắng vàng rót mật cùng cơn gió thổi mát rượi của dòng sông. Ấn tượng đầu tiên ấy về Venice khiến hai cô gái quên cả những mệt mỏi mà cứ mải ngắm nhìn những con sóng nhấp nhô xô nhẹ vào vào thuyền và con bờ phủ rêu xanh. Ôi sao mà thơ mộng đến thế!
May mắn cho Mái Mưa và Mái Ngố, chủ nhà là anh
chàng người Ý không chỉ nói tiếng Anh rất tốt mà còn thân thiện,
cởi mở và rất nhiệt tình. Đặc biệt hơn, anh chàng vô cùng tò mò và hứng
thú muốn biết thêm về đạo Phật, thậm chí còn gọi cô mèo Bibi là ni
cô của mình nữa. Hai chị em vui lắm, ríu rít gọi skype kể cho bố
mẹ nghe từng cho tiết nhỏ nhất.
Nàng mèo Bibi quấn khách lắm nhé.
Mái Ngố chụp ảnh cùng cô mèo Bibi.
Ngôi nhà của anh chàng người Ý nằm khuất trong một con ngõ nhỏ của đảo Murano, vốn nổi tiếng là hòn đảo của thủy tinh và pha lê. Trên những con hẻm nhỏ sạch sẽ và khang trang, hai chị em đi thăm xưởng thủy tinh, ngắm nhìn thợ nhân khéo léo nặn con ngựa bằng thủy tinh nung nóng chỉ trong chưa đầy một phút. Quả là một niềm vui khó tả khi được thăm quan các cửa hàng, thích thú nhìn thủy tinh được sử dụng để làm đủ mọi thứ bạn có thể tưởng tượng được: những chiếc lọ đựng hoa, gạt tàn, những cái chặn giấy hình thù kì lạ và nhất là những món đồ trang sức bằng thủy tinh màu: từ mặt dây chuyền tới vòng tay, nhẫn…
Ngắm nhìn trên mạng những bức ảnh của hòn đảo Burano
thuộc thành phố Venice, Mái Mưa và Mái Ngố không khỏi trầm trồ và
háo hức mong chờ tới giây phút được đặt chân lên hòn đảo ấy. Và khi
giấc mơ trở thành hiện thực, hai chị em mới hiểu ra một điều rằng
ảnh chụp chỉ lưu lại được một góc và một khoảnh khắc nào đó của
Burano mà thôi. Không hổ danh là viên ngọc sắc màu của Ý, hai cô gái
đi từ nỗi bất ngờ này sang sự trầm trồ khác trước vẻ đẹp của
Burano, tuy đơn sơ giản dị nhưng lại nên thơ và đáng yêu biết bao. Không
chỉ nhà cửa mới mang trên mình những sắc màu sặc sỡ, phương tiện đi
lại chủ yếu của người dân là thuyền bè cũng tô điểm thêm cho dòng sông,
tạo nên một bức tranh mùa hè sống động mà chẳng hề tạo cảm giác rối
mắt chút nào.
Những sắc màu sặc sỡ của Burano.
Lido đặc biệt hơn các hòn đảo khác của thành phố Venice ở vị trí địa lý giáp biển. Bãi biển Lido tuy không thực sự nổi bật về khung cảnh, nhưng với Mái Mưa và Mái Ngố chính sự yên tĩnh và thanh bình lại là nét quyến rũ. Hai cô gái nhỏ bé thả mình vào khung cảnh, tự do nô đùa chạy nhảy theo từng con sóng của biển mà chẳng hề ngần ngại bị làm phiền. Cứ như thể Lido là của riêng hai chị em mà thôi.
Cũng đã hai năm trôi qua kể từ chuỗi ngày du lịch ngắn ngủi ở Venice, nhưng những kỷ niệm đẹp thì vẫn còn đọng lại trong tâm trí Mái Mưa và Mái Ngố. Từ cuộc nói chuyện đầy sôi động và hứng thú với anh chàng chủ nhà, đến đĩa mỳ spaghetti do chính tay anh chàng trổ tài nấu nướng, hay nàng mèo Bibi nhõng nhẽo nằm giữa tấm bản đồ, nhất định không chịu cho hai cô gái bàn bạc kế hoạch cho tới khi được vuốt ve cưng nựng. Mỗi lần nhắc lại kỷ niệm ấy, hai chị em chẳng ai bảo ai đều hướng về một nơi xa xăm trên bầu trời mà thả hồn, thả nỗi nhớ thương mang tên Venice vào gió...