Tào Tháo (155 – 220), tự Mạnh Đức, là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất của lịch sử Trung Quốc cuối thời Đông Hán, đầu thời Tam quốc. Ông là nhà chính trị, quân sự tài ba, người đặt nền móng cho thế lực cát cứ ở miền Bắc Trung Quốc, sáng lập nên chính quyền Tào Ngụy – một trong ba quốc gia lớn thời Tam quốc. Sau khi qua đời, ông được con trai truy tôn là Thái Tổ Vũ Hoàng đế.
Tạo hình Tào Tháo trong phim Tam quốc diễn nghĩa.
Trong suốt cuộc đời chinh chiến và tranh đoạt quyền lực, Tào Tháo gây thù với không ít thế lực, vì vậy bên cạnh ông luôn có những cận vệ tinh nhuệ, sở hữu sức mạnh phi thường, khiến kẻ thù phải dè chừng. Nổi bật nhất trong số đó là hai cao thủ lừng danh: Điển Vi và Hứa Chử.
Điển Vi – Mãnh tướng cảm tử
Điển Vi (? – 197) là người Kỷ Ngô, quận Trấn Lưu. Ông vốn theo Trương Mạo, sau mới đầu quân cho Tào Tháo và nhanh chóng trở thành một trong những võ tướng đáng sợ nhất dưới trướng ông.
Điển Vi là mãnh tướng cảm tử của Tào Tháo.
Năm 194, Tào Tháo và Lã Bố giao tranh ở Bộc Dương, bị Lã Bố mang quân vây áp 3 mặt. Hai bên giao chiến từ sáng đến chiều vài chục lần, quân Tào vẫn không thoát ra được. Tào Tháo cử một toán quân cảm tử đi đầu phá vây, Điển Vi bắt lá thăm ra trận, bèn mang theo mấy chục người.
Ông bảo quân lính mặc mấy lần áo giáp, không mang khiên che đỡ, chỉ dùng đoản kích và trường mâu ra trận. Đúng lúc phía tây nguy cấp gọi cứu viện, Điển Vi liền dẫn quân xông đến. Quân Lã Bố bắn ra nhiều tên, ông vẫn xông lên phía trước, chỉ dặn thủ hạ khi nào quân địch còn cách 10 bước, rồi 5 bước thì nhắc.
Khi được nhắc đúng tầm khoảng cách, Điển Vi cầm hơn 10 cây đoản kích ném ra, liên tiếp trúng quân Lã Bố. Quân Lã Bố sợ hãi phải rút lui. Tào Tháo nhân đó mang quân ra mở đường chạy thoát. Nhờ lập công trận này, Điển Vi được Tào Tháo phong làm Đô úy, cho hộ vệ bên cạnh, mang theo 500 quân lính tinh nhuệ.
Năm 197, Trương Tú phản bội Tào Tháo, Điển Vi một mình chống lại phản quân bảo vệ chủ công, giết chết rất nhiều kẻ địch, nhưng cuối cùng vì kẻ địch vây hãm quá đông mà tử trận.
Trong Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, hình tượng Điển Vi càng được tô đậm. Tác giả miêu tả cảnh ông đứng giữ cờ lớn trong trại quân khi gió mạnh, thể hiện sức mạnh kinh người. Tuy nhiên, chi tiết này thực chất xảy ra khi ông còn phục vụ Trương Mạo, trước khi theo Tào Tháo.
Hứa Chử – Hổ hầu trung nghĩa
Hứa Chử luôn trung thành tuyệt đối với Tào Tháo.
Hứa Chử (? – 230), tự Trọng Khang, là công thần khai quốc của nhà Tào Ngụy, nổi tiếng với sức mạnh siêu phàm và lòng trung thành tuyệt đối.
Cuối thời Đông Hán thiên hạ loạn lạc, nhiều quân cướp nổi dậy cướp bóc. Hứa Chử tập hợp họ hàng, khách khứa dựng dinh lũy chống lại quân cướp. Hơn 1 vạn quân cướp từ Cát Bì, Nhữ Nam đến đánh vùng quê ông. Hứa Chử cùng các thủ hạ ra sức chiến đấu nhưng lực lượng ít ỏi, bắn hết tên, đá. Ông hạ lệnh cho toàn thể nhân dân, cả già trẻ trai gái cùng xung trận, khuân đá lớn chất đầy 4 góc dinh lũy. Sau đó tự ông vác đá lớn ném địch. Quân cướp nhiều người bị trúng đá chết tan xác nên sợ hãi không dám lại gần.
Lương thực hết, Hứa Chử phải xin giảng hòa, đề nghị đổi trâu lấy lương thực. Khi quân địch giao lương thực rồi đến lấy trâu, Hứa Chử xông ra cầm đuôi trâu lôi ngược lại hơn 100 bước. Quân địch thấy ông hùng dũng đều sợ hãi không dám đến lấy trâu nữa, lũ lượt rút lui. Từ đó danh tiếng Hứa Chử nổi tiếng khắp vùng.
Sau này Hứa Chử xin được đi theo Tào Tháo, khi Điển Vi tử trận, ông chủ yếu phụ trách công việc bảo vệ Tào Tháo. Trong trận chiến Quan Độ, khi phát hiện Từ Tha có âm mưu hành thích Tào Tháo, Hứa Chử ra tay giết sạch Từ Tha cùng những thích khách.
Trong trận Vị Thủy, Hứa Chử mang trọng giáp mũ sắt, che chở cho Tào Tháo khỏi mưa tên, giúp Tào Tháo sang sông an toàn. Lúc Tào Tháo qua đời, Hứa Chử khóc đến thổ huyết. Sau đó Hứa Chử theo phục vụ con trai Tào Tháo là Tào Phi. Ông được phong là Vạn Tuế đình hầu. Đến thời Ngụy Minh Đế Tào Tuấn, ông được phong là Mâu Hương hầu. Không lâu sau thì Hứa Chử bệnh mất, được phong là Tráng hầu.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, Hứa Chử được gọi là Hổ hầu, từng giao đấu bất phân thắng bại với những mãnh tướng như Điển Vi, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu, … Tác phẩm cũng khắc họa ông luôn hăng hái xung trận, hết lòng bảo vệ chủ, là cánh tay phải đáng tin cậy của Tào Tháo trong nhiều trận đánh lớn, trong đó có Xích Bích và Đồng Quan.
Có thể nói, một người cảm tử kiêu hùng, một người mạnh mẽ trung nghĩa – Điển Vi và Hứa Chử chính là hai bức tường thép bên cạnh Tào Tháo trong thời kỳ loạn thế. Họ không chỉ đại diện cho sức mạnh võ nghệ phi thường, mà còn là biểu tượng của lòng trung thành tuyệt đối, góp phần làm nên huyền thoại của một trong những nhân vật quyền lực nhất thời bấy giờ.