Xem phim Sex Education, tôi nhớ lần cả nhà im lặng suốt bữa cơm: Không ai nói gì nhưng ai cũng tổn thương

Thiên An, Theo Thanh Niên Việt 03:18 17/12/2025
Chia sẻ

Có những bữa cơm không cần đầy tiếng cười, nhưng nhất định không nên đầy im lặng.

Có những bữa cơm gia đình không hề có tiếng cãi vã, không có nước mắt, thậm chí không một lời nặng nhẹ. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến người ta nhớ rất lâu.

Tôi nhớ một bữa tối như thế. Cả nhà ngồi quanh mâm cơm, bát đũa va vào nhau lách cách, tiếng quạt quay đều đều trên trần. Không ai nói chuyện. Mẹ gắp thức ăn cho bố, bố cúi đầu ăn, tôi và em ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn rồi lại cúi xuống. Không khí nặng đến mức chỉ cần một người cất tiếng cũng đủ làm mọi thứ vỡ ra, nên ai cũng chọn cách im lặng.

Bữa cơm ấy không có một câu trách móc, nhưng tôi biết trước đó đã có chuyện. Một cuộc cãi vã dở dang, những câu nói bị bỏ lửng, những cảm xúc chưa kịp nói thành lời. Và rồi, tất cả được mang nguyên vẹn lên bàn ăn, đặt giữa mâm cơm nóng hổi, nhưng không ai dám động tới.

Nhiều năm sau, khi xem Sex Education, tôi bất chợt nhớ lại bữa cơm ấy. Đó là những cảnh sinh hoạt rất đời trong gia đình Adam Groff. Bố Adam - ông Michael là người đàn ông quen ra lệnh, ít nói lời dịu dàng. Trong nhiều bữa ăn, cả nhà Adam gần như không trò chuyện. Không ai la hét, không ai bỏ đi, nhưng sự căng thẳng hiện rõ trên từng ánh mắt. Adam cúi đầu ăn, mẹ cậu lặng lẽ dọn dẹp, còn người bố ngồi đó như một cái bóng quyền lực, khiến không ai dám nói điều gì khác ngoài những câu xã giao cần thiết.

Xem phim Sex Education, tôi nhớ lần cả nhà im lặng suốt bữa cơm: Không ai nói gì nhưng ai cũng tổn thương- Ảnh 1.

Adam lớn lên trong sự nghiêm khắc đến cùng cực của cha (Ảnh: Netflix)

Xem những cảnh ấy, tôi mới nhận ra im lặng cũng là một dạng bạo lực cảm xúc, chỉ là nó không để lại vết bầm bên ngoài.

Ngày đó, trong bữa cơm im lặng của gia đình tôi, mỗi người đều mang theo một nỗi riêng. Bố giận nhưng không nói. Mẹ buồn nhưng không hỏi. Tôi cảm thấy có lỗi nhưng không biết phải xin lỗi thế nào. Em tôi thì lúng túng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không ai làm gì sai thêm, nhưng cũng không ai làm gì để mọi thứ tốt hơn.

Giống như Adam trong phim, cậu lớn lên trong những bữa cơm không tiếng nói, nơi cảm xúc bị dồn nén thay vì được giải thích. Adam không thiếu ăn, không thiếu nhà, nhưng thiếu những cuộc trò chuyện thật sự. Và chính sự thiếu vắng ấy khiến cậu trở nên nổi loạn, giận dữ, không biết cách diễn đạt nỗi buồn của mình.

Tôi chợt hiểu ra, bữa cơm im lặng năm đó đã dạy tôi một thói quen không tốt: khi có vấn đề, tốt nhất là im lặng cho qua. Tôi mang thói quen ấy theo mình rất lâu, đến tận khi trưởng thành. Mỗi lần mâu thuẫn, tôi chọn im lặng. Mỗi lần tổn thương, tôi nghĩ "thôi kệ, nói ra cũng chẳng thay đổi gì". Nhưng cảm xúc không biến mất vì im lặng, nó chỉ tích tụ, rồi chờ một dịp khác để tràn ra.

Sex Education không có những bài giảng lớn lao về gia đình. Phim chỉ cho thấy rất rõ một điều rằng những đứa trẻ không sợ cha mẹ sai, chúng chỉ sợ cha mẹ không nói gì, không sửa gì, không thừa nhận rằng có chuyện đang không ổn.

Sau này, mỗi khi ngồi vào mâm cơm, tôi luôn nhớ đến bữa tối im lặng năm ấy. Tôi học cách hỏi một câu đơn giản, dù đôi khi rất khó mở miệng: "Hôm nay mọi người ổn không?". Có thể câu hỏi ấy không giải quyết được hết mọi vấn đề, nhưng ít nhất, nó phá vỡ sự im lặng - thứ từng làm cả nhà tôi tổn thương mà không ai dám thừa nhận.

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày