Trước đây, tôi đi chợ gần như mỗi ngày. Cảm giác quen thuộc, “tiện thì ghé”, và tự tin rằng làm vậy sẽ luôn có đồ tươi, không cần trữ lạnh. Nhưng sau một tháng tổng kết chi tiêu, tôi mới hoảng hốt:
- Tiền chợ mỗi tuần đều vượt dự tính
- Nhiều món mua vì thấy rẻ, nhưng không dùng hết
- Rau thường hỏng do mua lẻ tẻ rồi quên
Tôi quyết định thử đi chợ theo một cách mới: chỉ 2 lần mỗi tuần, áp dụng trong 1 tháng. Và kết quả thực sự khiến tôi bất ngờ:
Tôi tiết kiệm được hơn 600.000 đồng mà bữa nào cũng đủ món, tủ lạnh không quá tải, và đầu óc nhẹ hẳn.
Tôi chọn đi chợ vào thứ Hai và thứ Năm hàng tuần, lý do:
- Thứ Hai: mua đồ cho 3 ngày đầu tuần
- Thứ Năm: mua cho 4 ngày còn lại (bao gồm cả cuối tuần)
Tôi lập danh sách sơ bộ cho mỗi đợt:
- 4–5 món đạm chính: thịt vai, gà, cá, trứng, đậu
- 6 loại rau/củ luân phiên: rau muống, bí đỏ, su su, mồng tơi, cà rốt, cải thảo
- Gia vị + món phụ: hành, tỏi, rau thơm, mì khô, đậu xanh, trái cây theo mùa
Mỗi lần đi chợ, tôi mang đúng 300.000 – 350.000 đồng, tránh phát sinh thêm.
Tiêu chí | Trước (mỗi ngày đi chợ) | Sau (2 lần/tuần) |
---|---|---|
Số lần đi chợ/tuần | 6 | 2 |
Chi phí mỗi lần | 150.000 – 180.000đ | 320.000 – 350.000đ |
Tổng tiền chợ/tháng | ~4.200.000đ | ~3.600.000đ |
Rau/củ bỏ phí do hỏng | 2–3 món/tuần | Gần như không còn |
Cảm xúc khi nấu ăn | Luôn thiếu món, bị động | Có sẵn nguyên liệu, chủ động |
Thời gian mỗi sáng | Hay cập rập, phải nghĩ món | Nhẹ đầu, có sẵn khung món |
→ Tiết kiệm thực tế: ~600.000 đồng/tháng
Ít đi chợ = ít phát sinh món không cần thiết Khi chỉ đi 2 lần, tôi buộc phải nghĩ trước món ăn → tránh mua thêm vì “thấy rẻ”, “sợ mai không có”.
Chia tiền theo khung món → dễ kiểm soát ngân sách Tôi áp dụng cách chia 60–30–10:
- 60% cho thực phẩm đạm
- 30% cho rau, củ, canh
- 10% cho phụ liệu linh tinh
Chủ động lên món → không còn lãng phí rau thịt Vì tôi biết 3–4 ngày tới sẽ nấu gì, nên không mua dư hoặc trùng nguyên liệu.
Lên khung món đơn giản 2 lần/tuần
Không cần chi tiết từng bữa, chỉ cần liệt kê khoảng 5 món chính + 5 loại rau xoay vòng.
Bảo quản đúng loại thực phẩm:
- Rau ăn sớm: rau muống, rau ngót → dùng trong 1–2 ngày đầu
- Rau giữ lâu: bí, cải thảo, su su → dùng sau
Không đi chợ khi đói hoặc quá vội
Tâm lý vội vàng dễ khiến tôi mua sai món hoặc chi quá tay.
Luôn kiểm tra tủ lạnh trước khi đi chợ
→ Tránh mua trùng, mua dư.
Từ khi chỉ đi chợ 2 lần/tuần:
- Tôi không còn áp lực “sáng nay chưa có đồ ăn”
- Không còn cảnh rau hỏng, thịt quên nấu
- Quan trọng hơn: bữa ăn gọn gàng, đủ món, nhưng chi tiêu rõ ràng – có kiểm soát
Tôi vẫn nấu các món quen thuộc như thịt rang, canh bí, trứng rán, cá kho… nhưng khác biệt là:
Mỗi món đều được mua đúng lúc, nấu đúng lúc – không thừa, không vội.
Ai nói rằng đi chợ ít thì ăn không ngon? Sau 1 tháng thử đi chợ chỉ 2 lần/tuần, tôi không chỉ tiết kiệm hơn 600.000 đồng, mà còn nhẹ đầu hơn mỗi ngày, không còn bị động với bữa cơm hay ví tiền.
Đi chợ ít hơn không có nghĩa là “ăn ít” – mà là ăn có kế hoạch – tiêu có giới hạn – sống có chủ động.
Ban đầu, tôi lo rằng đi chợ ít sẽ khiến bữa cơm trở nên gò bó, thiếu tươi. Nhưng thực tế lại ngược lại: nhờ chuẩn bị kỹ hơn, tôi biết rõ mình đang nấu gì, ăn gì, cần mua gì. Mỗi lần mở tủ lạnh là thấy mọi thứ đều sẵn sàng – không thừa thãi, không dồn ứ.
Đặc biệt, tôi nhận ra một điều rất đơn giản:
Tiết kiệm tiền chợ không đến từ việc “mua ít” – mà đến từ việc mua đúng.
Khi tôi mua đúng món – đúng lúc – đúng lượng, thì không cần phải tính toán khắt khe từng nghìn lẻ mà vẫn dư ra được tiền. Số tiền tiết kiệm ấy, tôi dùng để mua hoa quả ngon hơn, hay đơn giản là để dành cho một cuối tuần không cần lo nghĩ. Và hơn hết, tôi thấy mình điều khiển được thói quen tiêu dùng, thay vì bị thói quen điều khiển mình.