Căn phòng đầu tiên tôi thuê ở TP.HCM bé đến mức bước vào là thấy hết. Không có cửa sổ, nhà vệ sinh chung, tầng trệt dột nước, tường bong sơn. Tôi từng xấu hổ không dám nói với ai mình ở đó, chứ đừng nói đến chuyện mời bạn về chơi.
Nhưng chính căn phòng đó lại là nơi đầu tiên tôi học được những bài học cơ bản nhất về tiền. Không phải từ sách vở, cũng không đến từ chuyên gia tài chính. Mà từ chính cái cách tôi phải xoay xở, cắt giảm, ưu tiên và tự hỏi: nếu chỉ có chừng này, mình sẽ sống sao cho ổn?
Khi không còn chỗ để chất thêm đồ, tôi ngừng mua những thứ “để đấy”. Không còn mua kệ chỉ vì thấy người ta decor đẹp. Không còn shopping vì buồn. Không còn dồn tiền vào đồ đạc để lấp cảm giác trống rỗng.
Ai cũng mơ ước 1 căn nhà cho riêng mình, nhưng không phải ai cũng làm được? (Ảnh minh hoạ)
Tôi bắt đầu lập ngân sách vì biết không có khoản nào để dư. Tôi đọc kỹ hơn từng dòng hóa đơn vì không muốn trả thêm phí. Tôi biết rõ mỗi tháng mình tiêu gì, cần bao nhiêu để sống. Và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy kiểm soát được đồng tiền của mình thay vì để nó kiểm soát mình.
Người khác nhìn vào thì nghĩ tôi nghèo. Tôi cũng từng nghĩ thế. Nhưng rồi tôi nhận ra, nghèo không phải là sống trong căn phòng nhỏ. Nghèo là tiêu sạch tiền mỗi tháng để mua những thứ chẳng khiến mình khá hơn.
Tôi chọn ở một nơi không đẹp nhưng vừa túi tiền, để tiền còn lại không trôi đi vô nghĩa. Tôi chọn bữa ăn đơn giản nhưng đủ chất, để khỏi phải lo nợ sau mỗi lần cà thẻ. Tôi chọn không mua túi xách mới, để cuối năm vẫn có một khoản gửi tiết kiệm. Người khác có thể thấy đó là sự thiếu thốn. Với tôi, đó là sự tỉnh táo.
Ở trong không gian nhỏ giúp tôi biết đâu là thứ mình thực sự cần. Tôi không cần cái máy ép chậm vì chẳng bao giờ dậy sớm ép nước. Tôi không cần bàn trang điểm vì chỉ xài đúng một loại kem dưỡng. Tôi không cần 3 cái áo giống nhau chỉ khác màu.
Tiền không biến mất. Nó được gom lại và chuyển sang chỗ khác. Một khóa học online. Một chuyến đi chơi đúng dịp sale. Một khoản đầu tư nhỏ. Một quỹ khẩn cấp lặng lẽ tích cóp từng tháng.
Tôi sống chật, nhưng đầu óc nhẹ hơn. Không vì phải nhớ hôm nay trả góp gì, tháng sau đáo hạn gì, hay sao cái vali này vẫn còn dán mác vì mua rồi chưa xài tới.
Ảnh minh hoạ
Căn phòng đi thuê chật chội không dạy tôi cách làm giàu, nhưng dạy tôi đừng nghèo đi vì những quyết định sai. Nó dạy tôi rằng: giàu là khi biết mình cần gì, và không cần gì. Mà bài học đó thì không phải ai cũng chịu học sớm.
Tôi không chắc mình sẽ sống mãi ở nhà thuê, nhưng tôi chắc một điều: khi chuyển đi, tôi sẽ mang theo một thứ rất đắt giá, đó là tư duy tài chính biết giới hạn và biết ưu tiên.
Tình huống | Gợi ý tiết kiệm |
Không gian chật | Ưu tiên đồ gấp gọn, kiêm nhiều chức năng |
Dễ mua linh tinh | Trì hoãn mua 72 giờ, chỉ giữ lại món thật cần |
Lương không đều | Lập ngân sách theo mức chi tối thiểu trước, dư mới cộng thêm |
Mê decor đẹp | Lưu về Pinterest thay vì add-to-cart vội |