Làm nghề tự do, thu nhập “tháng có – tháng không” vốn không phải chuyện hiếm. Nhưng ở tuổi 40+, khi chi phí gia đình tăng mạnh trong khi sức khỏe, công việc và thu nhập không còn ổn định như trước, nỗi lo tài chính dễ trở thành áp lực kéo dài.
Chị H., sống tại Hà Nội, thừa nhận suốt nhiều năm chị luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi: “Tháng này liệu có đủ tiền không?”.
Thu nhập của chị dao động từ 7–12 triệu, nhưng chi phí nuôi con, tiền nhà chung cư, điện nước và các khoản phát sinh khiến tháng nào chị cũng rơi vào cảnh bấp bênh.
"Không có tháng nào tôi thật sự yên tâm. Làm ra bao nhiêu, tiêu hết bấy nhiêu. Tháng nào ít việc là y như rằng tôi mất ngủ vì lo tiền" – chị H. chia sẻ.

Theo các chuyên gia tài chính cá nhân, những người có thu nhập dao động mạnh không nên áp dụng các mô hình tiết kiệm cứng như “20–30–50” hay “6 chiếc lọ”, vì thu nhập không cố định sẽ khiến họ dễ bỏ cuộc.
Đây là lý do mô hình “3–3–3–1” xuất hiện và nhanh chóng lan rộng:
Cách chia cụ thể:
30% – Chi phí cố định: Tiền nhà, Internet, bảo hiểm, học phí, điện nước.
30% – Chi linh hoạt: Chợ búa, ăn uống, đi lại, sinh hoạt, phát sinh.
30% – Quỹ an toàn: Dự phòng, tiết kiệm, chăm sóc sức khỏe, dưỡng già, khoản bất ngờ.
10% – Quỹ dành cho bản thân: Cà phê, cuốn sách mới, làm đẹp, nâng cấp kỹ năng — phần “dưỡng tinh thần” để không kiệt sức.
Điểm then chốt: Tỷ lệ giữ nguyên, nhưng số tiền trong mỗi nhóm thay đổi theo thu nhập từng tháng.

Dưới đây là bảng chia tiền của chị H. trong tháng thu nhập 10 triệu:
30% chi phí cố định – 3 triệu
- Tiền nhà: 1,5 triệu
- Điện nước – mạng: 600.000
- Học phí con: 900.000
30% chi linh hoạt – 3 triệu
- Chợ búa: 2 triệu
- Đi lại: 500.000
- Phát sinh nhỏ: 500.000
30% quỹ an toàn – 3 triệu
- Dự phòng: 1 triệu
- Quỹ sức khỏe: 500.000
- Quỹ dưỡng già: 1 triệu
- Quỹ sửa chữa nhỏ: 500.000
10% quỹ dành cho bản thân – 1 triệu
- Cà phê, làm đẹp, mua sách, nâng cấp kỹ năng
Sau 4 tháng áp dụng, chị H. đã có:
- Quỹ dự phòng: gần 8 triệu
- Quỹ sức khỏe: 2 triệu
- Quỹ dưỡng già: hơn 4 triệu
- Quỹ linh hoạt: hiếm khi bị thâm hụt
Điều quan trọng nhất: Chị không còn rơi vào tình trạng “đến ngày đóng tiền là lo sốt vó”.

1. Không yêu cầu thu nhập cao
Phù hợp với đối tượng thu nhập dao động từ 6–15 triệu/tháng.
2. Không tạo áp lực tiết kiệm lớn
Chỉ cần giữ tỷ lệ — không cần cố nhét tiền vào một mục.
3. Có quỹ dự phòng rõ ràng
Giảm nguy cơ “khủng hoảng ngắn hạn” mỗi khi có việc phát sinh.
4. Có quỹ riêng cho bản thân
Yếu tố tâm lý quan trọng, giúp phụ nữ duy trì mô hình lâu dài mà không thấy mình bị “thắt cổ chai”.
5. Linh hoạt theo từng tháng
Tháng thu nhập thấp → các khoản tự giảm. Tháng thu nhập cao → bơm thêm vào quỹ an toàn hoặc dưỡng già.

Nếu trước đây, chị H. luôn loay hoay với cảm giác không kiểm soát được dòng tiền, thì bây giờ, chị nói mình cảm thấy “nhẹ đầu” hơn rất nhiều:Tôi không giàu lên ngay, nhưng tôi biết mình đang đi đúng hướng. Và tôi không còn bị nỗi sợ cuối tháng lấy đâu ra tiền đeo bám nữa.
Trong bối cảnh ngày càng nhiều phụ nữ trung niên làm nghề tự do, bán hàng online, làm dịch vụ theo ca hoặc dự án, mô hình “3–3–3–1” là một lựa chọn phù hợp vì:
- Không phức tạp
- Không áp lực
- Dễ duy trì
- Tạo “vùng an toàn tài chính” rõ rệt
Quan trọng hơn, nó giúp họ tự tin hơn, ngay cả khi thu nhập giảm.
Không phải kiếm bao nhiêu, mà là giữ thế nào để sống ổn”.