* Dưới đây là tâm sự của một người mẹ tuổi trung niên nhận được nhiều sự đồng cảm từ phía cộng đồng mạng.
Tôi năm nay 52 tuổi. Tôi từng nghĩ mình có cuộc đời quá đỗi bình yên khi có một công việc ổn định, một người chồng hiền lành và một cậu con trai là niềm tự hào của cả nhà. Con tôi vốn hoạt bát, mỗi bữa cơm đều rộn ràng kể chuyện trường lớp, từ lần được cô giáo khen cho đến mấy trò nghịch ngợm với bạn bè. Nhưng giờ đây, trên mâm cơm chỉ còn lại khoảng trống im lặng và mọi thứ bắt đầu từ một câu nói vô tình mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Hôm ấy, tôi nấu bữa tối thật chu đáo, chọn toàn món con thích, mong làm con vui sau mấy ngày học hành căng thẳng. Con vừa ăn vừa hồ hởi kể về buổi văn nghệ ở trường, nơi nó cùng bạn dựng một tiết mục khiến cả lớp vỗ tay vang dội. Giọng nói đầy phấn khích, đôi mắt sáng lên. Thế nhưng, vì mệt mỏi sau một ngày dài và nỗi lo con chỉ mải chơi, tôi đã không giữ được bình tĩnh.
"Ăn thì ăn, nói gì lắm thế? Lo học hành đi, mấy trò văn nghệ đó thì có ích gì!", tôi gắt.
Tôi chỉ định nhắc nhở, nhưng câu nói ấy như dội gáo nước lạnh vào con. Nó im bặt, buông đũa, đứng dậy rời bàn. Trong cơn bực dọc, tôi còn buông thêm: "Thái độ của anh kiểu gì đấy? Không ăn thì thôi, để tôi dọn luôn". Con không đáp, chỉ lặng lẽ vào phòng.
Từ hôm đó, bữa cơm mất đi tiếng nói cười. Con bắt đầu viện cớ bận để né ăn chung, hoặc có ngồi thì cũng ăn vội cho xong. Tôi cố bắt chuyện, nhưng chỉ nhận lại những câu cụt lủn, hoặc cái gật đầu cho qua.
Ảnh minh họa
Một lần, tình cờ thấy tin nhắn con gửi bạn, tôi chết lặng: "Ở nhà nói gì cũng bị mắng. Thôi, im lặng cho yên". Thì ra, chỉ một câu nói của tôi đã khiến con nghĩ rằng niềm vui của mình không có giá trị, rằng con không được lắng nghe trong chính ngôi nhà của mình.
Giờ con đã 19 tuổi, đi học xa. Mỗi lần về, nó vẫn ngồi ăn cơm cùng gia đình, nhưng tôi biết sự gần gũi năm nào đã phai nhạt. Những câu chuyện rôm rả, nụ cười vô tư giờ chỉ còn là ký ức. Tôi cố gợi chuyện, cố khơi lại không khí xưa, nhưng mọi thứ trượt đi như nước đổ lá khoai.
Tôi nhận ra, yêu thương không chỉ là lo cho con học hành hay miếng cơm manh áo, mà còn là trân trọng những điều nhỏ bé con muốn chia sẻ. Đôi khi chỉ một câu nói nặng lời cũng có thể tạo ra vết cắt sâu. Tôi viết ra trải nghiệm này để nhắc những bậc cha mẹ khác, rằng hãy cẩn thận với lời nói trong bữa cơm. Đừng để nơi vốn là tổ ấm trở thành chỗ con thấy ngột ngạt. Vì khi con một lần đứng dậy rời bàn, có thể bạn sẽ mất nhiều hơn một bữa ăn mà là mất đi sự kết nối trong cả một đời.