Thu Hà là một trường hợp rất đặc biệt, đã tới Trung tâm Phân tích ADN và Công nghệ Di truyền để làm xét nghiệm ADN. Theo bà Nguyễn Thị Nga, Giám đốc Trung tâm, cô gái trẻ muốn thực hiện xét nghiệm với con riêng của bố để xác định quan hệ huyết thống.
Thu Hà mồ côi mẹ từ nhỏ, lớn lên trong vòng tay chở che của bố. Bởi vậy nên tình cảm cha con vốn khăng khít đến mức cô gần như muốn giữ trọn vẹn bố cho riêng mình. Khi bố bắt đầu có tình cảm với một người phụ nữ khác, tên là Hương Ly, Hà phản ứng dữ dội. Cô sợ bố sẽ rời xa mình, sợ mất đi chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời. Hà từng thẳng thắn nói với bố: “Con không thể sống nổi nếu bố tiếp tục ở bên cô ấy”.
Thời gian trôi qua, cô nhận ra mình quá ích kỷ. Hà nhìn thấy sự cô đơn trong ánh mắt bố, hiểu rằng ông cũng cần một người chia sẻ tuổi già.
Một ngày, cô bật khóc, năn nỉ: “Bố hãy đến với cô Ly đi, con sẽ không ngăn cản nữa”.
Những lời chân thành ấy khiến bố Hà im lặng rất lâu, rồi ông nghẹn ngào thừa nhận: “Bố đã hứa với con là không qua lại nữa… nhưng bố và cô ấy đã có một đứa con. Đó là em gái của con”.
Thông tin ấy khiến Hà sững người. Một nỗi buồn, sự hụt hẫng xen lẫn cả cảm giác bị lừa dối thoáng qua. Nhưng rồi hình ảnh em bé trong vòng tay bố dần khiến trái tim cô mềm lại. Đứa bé vô tội kia không có lỗi, và hơn ai hết, bố cô cần được sống thật với tình cảm của mình.
Cuối cùng, gia đình nhỏ được tái lập với một đám cưới giản dị. Căn nhà tưởng chừng chỉ còn lại hai cha con nay rộn rã thêm tiếng cười, thêm một bàn tay chăm sóc.
Xét nghiệm ADN bằng mẫu móng tay. (Ảnh minh hoạ)
Bí mật đi xét nghiệm ADN để làm rõ sự thật
Thế nhưng, nỗi bất an trong lòng Hà chưa bao giờ hoàn toàn biến mất. Cô muốn chắc chắn đứa trẻ ấy thực sự là em ruột của mình. Không phải vì nghi ngờ tình yêu của bố, mà bởi cô mong sự thật sẽ giúp mình an lòng, để cô có thể hoàn toàn chấp nhận và thương em trọn vẹn.
Một ngày, trong lúc chơi đùa với em, Hà dịu dàng nói sẽ cắt móng tay cho bé. Hành động tưởng chừng vô tư ấy lại ẩn chứa một quyết định quan trọng. Cô giữ lại mẩu móng tay nhỏ xíu, gói cẩn thận và mang đến trung tâm xét nghiệm ADN.
Khoảnh khắc ấy, Hà vừa hồi hộp, vừa lo sợ. Nếu kết quả không có quan hệ huyết thống, liệu cô có đủ mạnh mẽ để đối diện với bố? Nhưng nếu đó thực sự là em ruột, cô sẽ có thêm niềm tin để mở lòng yêu thương.
Ngày nhận kết quả, tim Hà đập thình thịch. Bản xét nghiệm ADN khẳng định: cô và đứa bé có quan hệ huyết thống. Hà khẽ thở phào, nước mắt lăn dài trên gò má. Trong giây phút ấy, mọi hoài nghi như tan biến. Cô Hương Ly thực sự mang đến cho bố Hà một mái ấm và đứa trẻ nhỏ chính là em gái ruột thịt.
Bà Nga cho hay, thay vì đem kết quả về khoe, Hà mỉm cười nhẹ nhõm rồi nói: “Cô hãy hủy bản này giúp cháu. Cháu chỉ cần biết thôi. Cháu muốn giữ nó như một bí mật cho riêng mình”.
Theo bà Nga đó không phải sự che giấu, mà là cách Hà bảo vệ hạnh phúc gia đình. Với Hà, điều quan trọng không nằm ở tờ giấy xét nghiệm, mà ở tình yêu và sự tin tưởng. Nhờ can đảm đối diện với nỗi bất an, Hà mới có thể mở lòng đón nhận mái ấm mới, để tình thương không chỉ dành cho bố mà còn lan tỏa đến người phụ nữ bên ông và đứa em bé bỏng.
Câu chuyện khép lại bằng một nụ cười hạnh phúc. Từ việc sợ mất đi tình yêu của bố, Hà đã học cách chia sẻ tình yêu ấy. Và sự hoài nghi – tưởng chừng có thể làm rạn nứt gia đình – cuối cùng lại trở thành chất keo gắn kết, giúp cô gái trẻ trưởng thành và biết cách yêu thương nhiều hơn.
(*): Tên nhân vật đã được thay đổi.