Trong quan niệm của người Việt, bữa cơm gia đình không chỉ là chuyện ăn uống, mà còn là biểu tượng của sự sum vầy, nơi cha mẹ và con cái kết nối sau một ngày dài. Nhưng thực tế, có những "món ăn vô hình" mà nhiều bậc cha mẹ vô tình đặt lên mâm cơm, khiến nó không còn là nơi ấm áp mà trở thành nỗi ám ảnh.
Những "món" này không phải thịt cá, rau dưa, mà chính là thái độ, lời nói, bầu không khí xoay quanh bàn ăn. Nếu để kéo dài, chúng sẽ dần làm rạn nứt tình cảm, khiến con cái xa cách và thiếu cảm giác an toàn trong chính ngôi nhà của mình.
Một câu phàn nàn tưởng nhỏ như: "Sao con ăn chậm thế?", "Đã bảo ngồi thẳng lên bao nhiêu lần rồi mà không sửa?"... có thể trở thành vết hằn trong ký ức. Trẻ sẽ cảm thấy bữa cơm chẳng khác gì "phiên toà" mà ở đó mình luôn bị soi xét. Khi sự chỉ trích xuất hiện thường xuyên, trẻ mất hứng thú chia sẻ, thậm chí sợ cả việc ngồi ăn chung.
Thay vào đó, cha mẹ có thể chọn cách nhắc nhở nhẹ nhàng, hoặc biến việc ăn uống thành cơ hội để dạy con kỹ năng sống một cách tích cực, ví dụ: "Hôm nay con thử ăn thêm chút rau nhé, nó sẽ giúp con khoẻ mạnh hơn". Những lời động viên giản dị thường tạo hiệu quả bền vững hơn nhiều so với sự trách mắng.
Đừng biến bữa cơm ấm áp thành "phiên tòa" phán xét con cái (Ảnh minh họa)
Trong văn hoá Á Đông, việc so sánh con cái với "con nhà người ta" dường như đã trở thành thói quen ăn sâu. Nhưng ít ai để ý rằng, khi so sánh, cha mẹ không chỉ đặt con dưới áp lực mà còn vô tình phủ nhận mọi cố gắng con đã bỏ ra. Đứa trẻ có thể ăn miếng cơm mà nghẹn ngào vì cảm giác mình không bao giờ đủ giỏi. Lâu dần, chúng dễ sinh tâm lý chống đối hoặc khép kín.
Thay vì so sánh, cha mẹ hãy thử biến bữa cơm thành dịp để con tự kể về một điều con làm tốt trong ngày, dù là nhỏ nhất. Việc được công nhận sẽ giúp trẻ tự tin hơn, đồng thời gắn kết mối quan hệ gia đình bằng sự lắng nghe và khích lệ.
Có gia đình ngồi cùng nhau nhưng chẳng ai nói gì, mỗi người một chiếc điện thoại, chỉ nghe tiếng thìa va chạm bát đĩa. Thoạt nhìn tưởng bình thường, nhưng sự im lặng kéo dài chính là "bức tường vô hình" ngăn cách các thành viên. Trẻ lớn lên trong môi trường này thường khó học được cách bày tỏ cảm xúc, thiếu kỹ năng giao tiếp và dễ tìm kiếm sự sẻ chia ở bên ngoài, đôi khi là những nơi không lành mạnh.
Một bữa cơm có vài câu hỏi như: "Hôm nay ở trường con vui nhất điều gì?" hay "Con thấy món này thế nào?" có thể mở ra cả một cuộc trò chuyện dài. Những điều tưởng nhỏ ấy lại chính là cách xây dựng sợi dây gắn kết vững chắc.
Một bữa ăn không có sự gắn kết cũng chỉ khiến người ta thấy thêm mệt mỏi (Ảnh minh họa)
Cơm canh có thể ngon, nhưng khi bàn ăn trở thành "chiến trường" với tiếng cãi vã, mọi hương vị đều trở nên đắng ngắt. Trẻ ngồi nghe cha mẹ tranh cãi về tiền bạc, công việc, hoặc trách móc lẫn nhau sẽ hình thành cảm giác bất an, thậm chí ám ảnh lâu dài. Đứa trẻ ấy sẽ luôn lo lắng mỗi khi đến bữa cơm, chỉ mong ăn thật nhanh để rút lui.
Để tránh tình trạng này, cha mẹ nên chọn thời điểm khác để giải quyết mâu thuẫn, còn bữa ăn hãy để nó được trọn vẹn là nơi nghỉ ngơi, an ủi và chia sẻ. Một nguyên tắc đơn giản nhưng hữu ích: "Mang chuyện vui ra bàn cơm, để chuyện buồn lại sau đó."
Bữa cơm gia đình nuôi dưỡng cả thân thể lẫn tâm hồn. Giữ mâm cơm sạch bóng bốn "món độc hại" này chính là cách cha mẹ trao cho con cảm giác an toàn, tình yêu thương và ký ức đẹp đẽ nhất. Vì sau này, khi con đi xa, thứ níu giữ con trở về không phải sơn hào hải vị mà chính là cảm giác ấm áp trong từng bữa cơm đầy tiếng cười.