* Dưới đây là chia sẻ của một phụ huynh Nhật Bản về vai trò của cha mẹ sau khi xem bộ phim hoạt hình tuổi thơ Doraemon.
Doraemon từng là cả bầu trời tuổi thơ của tôi – nơi chứa đầy tiếng cười và những mơ mộng về bảo bối thần kỳ. Ngày bé, tôi chỉ mê tít những cuộc phiêu lưu kịch tính của Nobita và hội bạn, rồi phá lên cười mỗi khi cậu chàng hậu đậu gặp rắc rối. Còn người lớn trong truyện? Họ chẳng khác gì "cameo", xuất hiện thoáng qua với vài lời trách mắng hay nhắc nhở. Khi đó, tôi nghĩ họ chỉ là nền cho câu chuyện của Nobita thêm phần kịch tính.
Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng lập gia đình, có con. Một ngày nọ, tôi mở Doraemon cho con xem, lòng đầy háo hức muốn cùng con tận hưởng niềm vui tuổi thơ. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không còn chú ý đến những bảo bối của Doraemon nữa. Thay vào đó, tôi lại chăm chú theo dõi cha mẹ của Nobita. Và cũng nhờ thế, tôi mới vỡ lẽ ra những bài học được "cài cắm" cả tuổi thơ mà tôi không hề hay biết.
Cha mẹ luôn là người đồng hành thầm lặng.
Doraemon là "anh bạn tốt" của Nobita, nhưng không chỉ có cậu ấy, cha mẹ Nobita cũng là những người luôn ở bên cậu, dù thầm lặng. Khi Nobita bị điểm kém, dù mẹ cậu rất giận, nhưng vẫn nấu cơm cho cậu ăn. Khi cậu bị bạn bè chọc ghẹo, cha cậu – dù ít nói – vẫn có cách động viên. Họ không hoàn hảo, đôi khi mệt mỏi, đôi khi nghiêm khắc, nhưng cuối cùng vẫn luôn ở đó, như một "vùng an toàn" để Nobita dựa vào.
Ngày bé, tôi từng nghĩ "Mẹ Nobita khó tính quá!". Giờ đây, tôi lại thấy bà ấy đúng là một người mẹ tuyệt vời. Trẻ con nào cũng cần có ranh giới để trưởng thành, cần được dạy dỗ về trách nhiệm và kỷ luật. Nếu không có mẹ, có lẽ Nobita vẫn mãi lười biếng, dựa dẫm vào bảo bối của Doraemon mà không chịu nỗ lực. Tương tự, tôi cũng nhận ra rằng đôi khi mình phải nghiêm khắc với con, dù trong lòng chỉ muốn nuông chiều.
Cha mẹ không chỉ yêu thương, mà còn cần phải kỷ luật.
Bố mẹ Nobita hiếm khi nói "Mẹ yêu con" hay "Bố tự hào về con", nhưng những hành động nhỏ của họ lại nói lên tất cả. Là bữa cơm nóng hổi khi Nobita đói, là chiếc chăn mẹ đắp khi cậu ngủ quên, là những khoảnh khắc cha cậu lắng nghe con trai nói chuyện. Giống như tôi bây giờ – không phải lúc nào cũng nói lời yêu thương với con, nhưng luôn sẵn sàng bên con khi con cần.
Từ một đứa trẻ chỉ mải mê cười đùa với Doraemon đến một người mẹ nhìn nhận bộ truyện theo cách hoàn toàn khác, tôi nhận ra rằng Doraemon không chỉ nói về những chuyến phiêu lưu và bảo bối tương lai. Nó còn là câu chuyện về gia đình, về tình yêu thương thầm lặng của cha mẹ dành cho con.
Ngày trước, tôi từng nghĩ mẹ Nobita thật phiền phức. Nhưng giờ đây, tôi hiểu bà ấy hơn bao giờ hết. Và tôi cũng hiểu rằng, làm cha mẹ không dễ. Đôi khi phải nghiêm khắc, đôi khi phải kiên nhẫn, nhưng quan trọng nhất là luôn đồng hành bên con – giống như cách mà cha mẹ Nobita vẫn luôn làm. Nhờ Doraemon, tôi không chỉ tìm lại được những ký ức tuổi thơ mà còn học được cách yêu thương con theo một cách thật khác.