Ai cũng biết Doraemon là chú mèo máy đến từ thế kỷ 22, mang theo chiếc túi không gian bốn chiều chứa hơn 4.500 bảo bối có thể biến ước mơ thành hiện thực trong tích tắc. Cửa bất cứ đâu, cỗ máy thời gian, bánh mì dịch chuyển ngôn ngữ, cánh cửa thần kỳ… đủ để bất kỳ đứa trẻ nào cũng tin rằng: “Tài sản lớn nhất của Doraemon chính là đống bảo bối ấy!”
Nhưng theo những gì bộ truyện thể hiện xuyên suốt, giá trị lớn nhất Doraemon thật sự có được lại không nằm trong túi thần kỳ. Nó nằm ở tình bạn với Nobita, tình cảm gia đình Nobi, kỷ niệm gắn bó trong thế giới hiện tại, và trên hết là hành trình giúp Nobita đổi thay số phận - một hành trình mà chính Doraemon cũng trưởng thành.
Doraemon vốn không phải nhân vật hoàn hảo từ đầu. Cậu được sản xuất hàng loạt và bị coi là hàng lỗi khi xuất xưởng. Doraemon đến thế kỷ 20 đơn thuần để thực hiện nhiệm vụ do Sewashi giao: giúp Nobita sửa lại tương lai đầy thất bại. Thế nhưng chính tại thời điểm ấy, trong căn nhà nhỏ của gia đình Nobi, một cuộc đổi thay âm thầm bắt đầu. Doraemon từ một robot thực thi nhiệm vụ dần trở thành một cá thể biết cảm nhận, biết gắn bó và biết yêu thương.
Điều quan trọng nhất Doraemon nhận được chính là tình bạn với Nobita. Một cậu bé yếu đuối, hậu đậu, thường xuyên gặp rắc rối nhưng chân thật đến mức ai tiếp xúc cũng không thể làm ngơ. Nhờ Nobita, Doraemon lần đầu biết cảm giác “mình được cần đến” - không phải vì mệnh lệnh lập trình, mà vì một người bạn thật sự đang trông chờ vào mình.
Mỗi lần Nobita khóc lóc hay thất bại, Doraemon buồn theo; mỗi khi Nobita gặp nguy hiểm, cậu hoảng sợ thật sự; và những giây phút Nobita dũng cảm, trưởng thành, Doraemon tự hào như một người anh người bạn. Nobita đã trao cho Doraemon không chỉ cơ hội làm nhiệm vụ, mà là cơ hội để sống như một người có trái tim.
Không chỉ Nobita, gia đình Nobi cũng trở thành “mái nhà” đúng nghĩa với Doraemon. Dù không giàu có, bố mẹ Nobita lại đối xử với Doraemon như thành viên trong nhà chứ không phải cỗ máy.
Mẹ Nobi thường để ý xem Doraemon ăn uống ra sao, mắng yêu khi cậu bày bừa, quan tâm như với một đứa trẻ.
Bố Nobi vừa nghiêm khắc vừa ấm áp, nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn với Doraemon vì đã giúp con trai mình tiến bộ. Không một ngôi nhà tiện nghi tương lai nào mang lại cho Doraemon cảm giác này: được lắng nghe, được quan tâm, được coi trọng như một thành viên thật sự.
Trải qua năm tháng sống trong thế kỷ 20, Doraemon có những trải nghiệm mà tương lai siêu công nghệ không thể trao tặng. Cậu đi học cùng Nobita, chơi đùa cùng nhóm bạn, trải qua lễ hội, Tết nhất, những trận cãi vã và hòa giải, những cuộc phiêu lưu xuyên không gian đôi khi đầy hiểm nguy nhưng cũng ngập tràn tiếng cười.
Đó là quãng đời “bình thường” nhưng đầy đủ xúc cảm, điều kỳ lạ với một chú mèo máy vốn được tạo ra để phục vụ con người. Những kỷ niệm ấy âm thầm bồi đắp nên một Doraemon trưởng thành hơn, mềm mại hơn và nhân văn hơn.
Và hơn tất cả, điều quan trọng nhất Doraemon có được chính là khoảnh khắc nhìn Nobita thay đổi vận mệnh. Từ một tương lai u ám được nhắc đến ngay từ đầu, Nobita dần trưởng thành: cậu biết nỗ lực hơn, biết nghĩ cho người khác, biết trở thành người mà Shizuka có thể đặt niềm tin. Chính sự đổi thay ấy giúp Doraemon nhận ra hành trình của mình không vô nghĩa. Không có bảo bối nào trong túi thần kỳ mang lại cho Doraemon cảm giác tự hào bằng việc biết rằng cậu đã góp phần thay đổi cuộc đời một người - bằng tình bạn thật sự.
Nếu nói về “tài sản lớn nhất” của Doraemon, thì đó không phải là những bảo bối có thể sửa thời gian hay bẻ cong thực tại.
Tài sản thật sự của Doraemon nằm ở tình bạn với Nobita, ở mái nhà gia đình Nobi, ở những kỷ niệm đời thường mà cậu chưa từng có trong tương lai, và ở niềm hạnh phúc khi được chứng kiến Nobita trưởng thành, bước vào cuộc đời mới bằng chính đôi chân của mình.