Sau tuổi 50, tôi đã làm 4 việc “vô lương tâm” với họ hàng: Giờ đây sống một cuộc sống rất hạnh phúc

Đinh Anh, Theo Đời sống Pháp luật 00:00 12/11/2025
Chia sẻ

Sau tuổi 50, người phụ nữ này hiểu rằng không phải im lặng là lạnh lùng, không giúp hết mình là vô tâm. Thực tế, đó là cách để giữ cho cả hai bên được tôn trọng.

Bài viết dưới đây là chia sẻ của của bà Trần đang thu hút sự chú ý trên nền tảng Toutiao. 

Khi còn trẻ, tôi từng nghĩ sống tốt là phải rộng lòng, giúp đỡ họ hàng, luôn có mặt khi ai cần. Tôi sợ mang tiếng “vô tình”, “lạnh nhạt”, nên chẳng biết từ chối điều gì. Thế nhưng, càng về sau, tôi càng thấm thía rằng, nếu không biết đặt giới hạn, chính mình sẽ bị tổn thương. 

Bước qua tuổi 50, tôi bắt đầu làm những việc mà nhiều người trong họ hàng cho là “vô lương tâm”. Nhờ thế, tôi mới được thanh thản và hạnh phúc thật sự.

Học cách giúp đỡ trong khả năng, chứ không cứu giúp vô điều kiện.

Trước đây, chỉ cần ai gặp khó, tôi sẵn sàng dang tay giúp, dù bản thân còn chưa dư dả. Tôi nghĩ đó là tình thân, là nghĩa cử. Sau nhiều lần, tôi nhận ra, có người thật sự cần, có người lại lợi dụng lòng tốt. Khi tôi không còn giúp được nữa, họ quay lưng, thậm chí trách móc.

Bây giờ, tôi chọn cách giúp đỡ có chừng mực. Tôi hỗ trợ những người thật sự cần  bằng việc làm, bằng sự giới thiệu, hoặc trong khả năng tài chính của mình. 

Còn nếu vượt quá sức, tôi xin phép không nhận lời. Tôi nghĩ giúp ít mà bền còn hơn giúp nhiều rồi mệt mỏi, oán giận. Mối quan hệ họ hàng nhờ vậy mà trong sáng, không còn nợ nần hay gượng gạo.

Sau tuổi 50, tôi đã làm 4 việc “vô lương tâm” với họ hàng: Giờ đây sống một cuộc sống rất hạnh phúc- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Thôi xen vào chuyện riêng của người khác

Ngày trước, khi họ hàng có chuyện, tôi luôn thấy mình cần góp ý, từ chuyện vợ chồng đến việc dạy con. Tôi nghĩ đó là sự quan tâm, mà không biết rằng chỉ khiến người khác thấy phiền phức. Bởi tôi can thiệp quá sâu vào câu chuyện của họ. 

Có lần, lời khuyên vô tình của tôi khiến hai bên hiểu lầm. Tôi phải mất rất lâu mới hàn gắn được.

Giờ đây, tôi chọn cách im lặng. Khi ai đó tâm sự, tôi chỉ lắng nghe, không phán xét, không đánh giá. Tôi thường chỉ nói: “Chị tin em đủ sáng suốt để biết điều gì tốt cho mình.”

Từ khi ngừng can thiệp, các mối quan hệ của tôi trở nên nhẹ nhàng, thân thiết hơn, vì ai cũng được là chính họ.

Không còn cố làm vừa lòng tất cả

Trong họ hàng, người muốn tôi luôn góp mặt trong mọi dịp. Người lại muốn tôi ủng hộ tiền, có người chỉ mong tôi đứng về phía họ trong tranh cãi. Trước kia, tôi sợ bị mất lòng nên cố gắng chiều theo tất cả. Kết quả là tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải "chạy" theo mong muốn của người khác mà bản thân không thực sự muốn. 

Sau tuổi 50, tôi học cách nói “không”. Tôi tham gia những gì mình thấy ý nghĩa, tặng quà khi thật lòng muốn, và từ chối khi cảm thấy không phù hợp. Ban đầu, một số người cho rằng tôi thay đổi, lạnh nhạt. Nhưng sau khi không phải gồng lên để làm vui lòng người khác, tôi cảm thấy vui vẻ và chân thật hơn rất nhiều.

Sau tuổi 50, tôi đã làm 4 việc “vô lương tâm” với họ hàng: Giờ đây sống một cuộc sống rất hạnh phúc- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Giữ khoảng cách với những người chỉ tìm đến khi cần nhờ vả 

Thực tế, không phải ai mang danh họ hàng cũng thực sự quan tâm. Nhiều người chỉ tìm đến khi có việc, còn bình thường chẳng hỏi han. Trước kia, tôi vẫn cố gắng niềm nở, nghĩ rằng “máu mủ thì phải giữ hòa khí”. Theo thời gian, tôi nhận ra: tình cảm một chiều không thể gọi là thân thiết.

Giờ tôi không tránh mặt, chỉ giữ một khoảng cách an toàn. Khi gặp gỡ, tôi vẫn giữ phép lịch sự nhưng không để họ bước sâu vào cuộc sống riêng. Tôi dùng thời gian ấy để ở bên người thân thật sự.

Sau tuổi 50, tôi hiểu rằng không phải im lặng là lạnh lùng, không giúp hết mình là vô tâm. Thực tế, đó là cách để giữ cho cả hai bên được tôn trọng. Chính những điều tưởng “vô lương tâm” ấy lại giúp tôi tìm thấy một cuộc sống bình yên, và hạnh phúc hơn bao giờ hết.

(Theo Toutiao)

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày