Quên người yêu cũ là khó lắm, nhưng đừng nói là không làm được

Hạ Anh, Theo Trí Thức Trẻ 15:21 08/08/2017

Chỉ cần bạn có đủ quyết tâm, trái tim bạn đã góp nhặt đủ nhiều thương đau, bạn sẽ cảm thấy việc rời xa ai đó là chuyện nên làm…

Có đôi lúc, em tự hỏi, liệu trên đời này, có thực sự tồn tại thứ tình yêu tuyệt đối đầy hi sinh như trong những bộ phim dài tập mà em thường xem không. Có đôi lúc, em tự hỏi, liệu trên đời này, có thực sự tồn tại một người yêu mình bằng cả tính mạng, bằng mọi thứ họ có như trong những câu chuyện em thường đọc không. Và, cũng có đôi lần, em tự hỏi, người đó, đã từng, hay đã bao giờ, yêu em chân thành hay chưa?

Quá nhiều định nghĩa về tình yêu, nói rằng người yêu bạn là người đặt bạn lên trên tất cả, sẽ đặt bạn ở vị trí tối quan trọng, sẽ vì bạn mà suy nghĩ, vì bạn mà cẩn trọng. Thế những người, cũng nói yêu bạn, cần bạn, nhưng bạn vẫn xếp sau hàng n mối quan hệ tình cảm khác của họ, liệu đó có tính là yêu không?

Hay như việc, người ta đồn nhau rằng người yêu bạn là người sẽ dẹp bớt thói vị kỉ, từ bỏ sở thích cá nhân, để đồng mình, hoà mình vào với bạn. Vậy thì, những người yêu bạn bằng chính con người họ, từ đầu đến cuối không thay đổi. Liệu có tính là yêu không?

Quên người yêu cũ là khó lắm, nhưng đừng nói là không làm được - Ảnh 1.

Vậy mới nói, tình yêu là thứ gì đó khó lí giải nhất trên đời. Bởi vì không hiểu, nên ta không biết cách yêu, càng không lựa chọn được phương thức yêu cho phù hợp. Yêu, là đau. Mà không yêu, cũng vẫn cứ đau.

Khi yêu anh, em hay khóc, khóc vì sự vô tâm lạnh lẽo của anh.

Khi thương anh, em cũng khóc, khóc vì những trận cãi vã không đáng có mà bản thân em chưa bao giờ muốn thế.

Khi xa anh, em vẫn khóc, đột nhiên khóc vì nhớ lại những tổn thương mà anh mang lại cho cả hai, vì sự dày vò đến nát tâm can khi tim thì muốn thấy anh, nhưng não lại không cho phép làm vậy.

Quên người yêu cũ là khó lắm, nhưng đừng nói là không làm được - Ảnh 2.

Khi quên anh, em lại khóc, khóc vì kì thực bản thân em không muốn quên, sợ quên anh rồi thì sẽ chẳng còn gì để nhớ mỗi khi trơ trọi nữa.

Lần duy nhất em không khóc vì anh, là ngày mà chính em tự ra đi, bước khỏi cuộc đời anh. Có lẽ em sẽ vĩnh viễn nhớ cảm giác đau đến chết lặng ấy. Nhưng em không khóc, thực sự, vì em biết em làm đúng.

Em đã từng khóc rất nhiều khi yêu anh, khi ở bên anh. Em cũng khóc rất nhiều khi không còn anh không còn bên em, khi đi qua những chỗ ta đã qua, nhìn những người ta đã gặp. Đối với em, hồi ức về anh chính là thuốc độc. Chạm vào dù một chút cũng sẽ nhày nhụa máu mà đau tận đến tim. Cuộc đời này, đến giờ, sai lầm nhất là gặp anh. Quen anh, đau lòng. Quên anh, hoá ra cũng đau như vậy.