Ở tuổi ngoài 40, sống cùng chồng và hai con nhỏ ở Hà Nội, tôi từng cảm thấy đồng lương 25 triệu/tháng cứ trôi đi đâu mất. Hết tháng gần như chẳng còn đồng nào để dành, dù tôi biết gia đình mình không hề nghèo. Nhưng nhờ kiên trì giữ một thói quen nhỏ – tưởng chừng đơn giản – tôi đã tiết kiệm được gần 100 triệu sau 3 năm. Quan trọng hơn, tôi không còn nơm nớp lo lắng cảnh “cháy ví” trước ngày lĩnh lương.
Gia đình tôi gộp thu nhập được khoảng 25 triệu đồng mỗi tháng. Nếu nhìn qua thì số tiền này có thể tạm ổn, nhưng ở Hà Nội, chi phí đủ loại khiến chúng tôi luôn thấy căng thẳng.
Chúng tôi không hề có thói quen ghi chép hay chia quỹ. Lương về, tôi trả ngay tiền nhà, học phí, phần còn lại tiêu dần. Đến cuối tháng, mở ví hay tài khoản thì gần như trống trơn.
Khoản mục | Tỷ lệ (%) | Số tiền (VNĐ) | Nhận xét |
---|---|---|---|
Tiền nhà & điện nước | 25% | 6.250.000 | Khoản cố định, không thay đổi |
Ăn uống | 30% | 7.500.000 | Ăn ngoài nhiều, thường vượt mức |
Học phí & con cái | 20% | 5.000.000 | Luôn có phát sinh |
Mua sắm, giải trí | 20% | 5.000.000 | Tiêu cảm tính, không kiểm soát |
Tiết kiệm “dự kiến” | 5% | 1.250.000 | Thường phải lấy ra dùng |
Kết quả: chẳng tích lũy được gì. Cuối tháng, chỉ cần một đám cưới, một khoản khám bệnh, hay một món đồ bất ngờ là coi như “đốt sạch”.
Một ngày, sau khi đọc được một bài viết về quản lý tài chính cá nhân, tôi quyết định thử ghi chép chi tiêu và chia tiền ngay khi nhận lương.
Quy tắc tôi áp dụng:
- Tiền nhà, ăn uống, học phí: Giữ nguyên, coi như cố định.
- Mua sắm & giải trí: Cắt giảm mạnh, giới hạn ở 12% thu nhập.
- Tiết kiệm cố định: Chuyển khoản ngay 10% lương vào sổ tiết kiệm, coi như “không có số tiền đó”.
- Dự phòng nhỏ: Để riêng 5% cho những tình huống bất ngờ.
Ban đầu khá khó khăn, vì thói quen “cầm tiền tiêu ngay” đã ăn sâu. Nhưng chỉ sau 2–3 tháng, tôi nhận ra: nhờ ghi lại từng hóa đơn, tôi biết mình đã “ném tiền” vào cà phê, mua sắm online và ăn ngoài nhiều thế nào.
Khoản mục | Tỷ lệ (%) | Số tiền (VNĐ) | Ghi chú |
---|---|---|---|
Tiền nhà & điện nước | 25% | 6.250.000 | Không đổi |
Ăn uống | 28% | 7.000.000 | Nấu cơm nhiều hơn, hạn chế ăn ngoài |
Học phí & con cái | 20% | 5.000.000 | Giữ nguyên |
Mua sắm, giải trí | 12% | 3.000.000 | Giảm so với trước |
Tiết kiệm cố định | 10% | 2.500.000 | Chuyển ngay khi nhận lương |
Dự phòng nhỏ | ~5% | 1.250.000 | Dùng cho phát sinh |
Với cách này, mỗi tháng tôi tiết kiệm được 2,5 triệu đồng. Một năm là khoảng 30 triệu đồng, và sau 3 năm, số tiền đã thành gần 100 triệu (chưa kể lãi ngân hàng).
Nhìn lại, tôi thấy rõ ba điều đã thay đổi:
- Kiểm soát được dòng tiền
Trước đây, tôi không hề biết mình đã tiêu bao nhiêu cho ăn uống, bao nhiêu cho mua sắm. Giờ chỉ cần mở sổ là thấy rõ.
- Không còn “cháy ví”
Ngay cả khi có phát sinh bất ngờ, tôi vẫn có khoản dự phòng, không cần vay mượn.
- Có tài sản tích lũy
100 triệu sau 3 năm không phải con số khổng lồ, nhưng đủ để gia đình tôi sửa lại căn bếp, đồng thời yên tâm rằng tuổi hưu sau này sẽ không quá bấp bênh.
- Ghi chép = ý thức: Khi thấy con số cụ thể, tôi tự biết cắt giảm.
- Chia quỹ = kỷ luật: Có “ranh giới” nên không bốc nhầm tiền tiết kiệm.
- Tích tiểu thành đại: 2,5 triệu/tháng tưởng nhỏ, nhưng 36 tháng thành gần 100 triệu.
- Bớt mua sắm linh tinh = tiền ở lại: Điều này quan trọng hơn cả việc tăng lương.
- Bắt đầu sớm: 1 năm chần chừ = mất 30 triệu.
- Thu nhập không quyết định tất cả: Quan trọng là bạn chia và giữ được bao nhiêu.
- Gia đình đồng thuận: Tôi phải nói rõ với chồng để cùng nhau kỷ luật.
- Không cực đoan: Vẫn để một khoản nhỏ cho giải trí, vì sống chỉ để tiết kiệm thì khó duy trì lâu dài.
Sau 3 năm, nhờ một thói quen nhỏ là ghi chép và chia tiền ngay khi nhận lương, tôi đã tiết kiệm được gần 100 triệu đồng. Quan trọng hơn, tôi không còn phải lo lắng mỗi cuối tháng, không sống trong cảnh “tiền đi đâu mất”.
May mắn là tôi đã kịp thay đổi ở tuổi 40, để giờ đây tôi có thể an tâm hơn khi nghĩ đến tuổi hưu. Và tôi tin, bất kỳ ai – dù thu nhập cao hay thấp – nếu kỷ luật và kiên trì, đều có thể đạt được điều tương tự.