Sợ cô đơn khi đang còn trẻ là đang sợ chính bản thân mình.
Sợ phải đối mặt với những vấp ngã, những thương tổn và sợ trưởng thành.
Chúng ta ai rồi cũng sẽ trải qua tuổi thanh xuân nhiều sóng gió và cũng không ít điều êm đẹp, đó là miền hồi ức mỗi lần nhớ lại vẫn còn vẹn nguyên như chưa hề xa, còn muốn được sống lại thêm quãng đường ấy một lần nữa.
Những tháng ngày ấy, chúng ta còn rất trẻ, bồng bột sống, bồng bột yêu rồi tự nhận lấy những thương tổn cho đến mãi về sau vẫn chưa liền sẹo.
Có một chuyện tình kết thúc buồn như thế, có một người mang theo tuổi trẻ của ta đi mất, có những tháng ngày chọn cô đơn làm bạn chẳng chịu buông.
Vì lúc đó mình hiểu buồn nhiều rồi sẽ tự khắc phải vực dậy, đau thương quá sâu có đổi lấy được chuỗi ngày an yên. Lúc đó, cô đơn sẽ giúp những kẻ sau khi chia tay chai lỳ cảm xúc nhưng sẽ mạnh mẽ và dứt khoát buông bỏ.
Vì nó là tuổi trẻ nên hãy để tim đau một lần, buồn một lần và cô đơn một lần. Đừng nên sợ cô đơn, đừng nên trốn tránh, hãy đối mặt và ngẩng cao đầu bước tiếp, tuổi trẻ còn dài, rồi sẽ tìm được một người đủ tin để nắm tay ta đến suốt cuộc đời.
Khi người ta già, người ta thường buồn và nuối tiếc vì những câu chuyện cũ đã quá vãng, còn người trẻ thì buồn nhiều hơn những điều chưa xảy ra hoặc sẽ không xảy ra. Người trẻ dễ buồn phiền vì những điều nhỏ nhặt, dễ cô đơn giữa những rộng dài của năm tháng.
Tuổi trẻ nói dài cũng thật dài nhưng ngắn cũng thật ngắn, chớp mắt một cái, xoay lưng lại, năm tháng đã nhuộm vàng cả những giấc mơ chưa kịp thực hiện đã quá vãng mất rồi. Sống vội vã cho hết tuổi thanh xuân, để rồi mai này nức nở nghẹn ngào khi nhớ lại, tìm về chẳng thấy đâu. Giá như ngày đó…
Người trẻ à, bạn đã nếm đủ hết cô đơn hay chưa? Là lạc lõng khi đứng giữa chốn đông người, thấy lòng nguội lạnh khi có bao nhiêu bàn tay muốn nắm lấy. Là cảm giác loay hoay, không lối thoát trong chính thế giới của riêng mình. Lúc đó chúng ta nhận ra cô đơn với chính mình thật đáng sợ nhưng nên nhớ cô đơn không phải là cô độc. Chỉ là chúng ta tìm một-thế-giới-khác ít xô bồ vội vã để tạm thời dừng chân mà thôi.
Cô đơn không có nghĩa là không hạnh phúc, chỉ là đối với người trẻ, đôi lúc họ chọn niềm vui và những bình yên trong chuỗi ngày cô đơn, buộc chặt nó vào tim để sống và tận hưởng. Niềm vui đó thật đặc biệt.
Là vì người trẻ, chúng ta đứng giữa một con đường lớn nhiều ngã rẽ, cảm xúc hỗn độn, thăng trầm của cuộc đời nào ai biết được. Chúng ta sống hết mình, đánh đổi nhiều thứ ở cái tuổi thanh xuân này, đến lúc nào đó cần ngoái đầu nhìn lại tự vấn bản thân có bao điều đã bỏ lỡ, bao điều đã để nó trôi đi trong lặng lẽ. Tuổi trẻ, chúng ta được và mất, giành và giữ, tìm đến với cô đơn như nhìn vào một chiếc gương thật lớn, soi mình vào đó, đã trưởng thành lên chưa và đã sống ra sao?
Chỉ có chúng ta mới hiểu cô đơn ở tuổi trẻ là cảm giác thật đặc biệt cần phải đối mặt và trải qua để biết rằng cuộc đời này đã nếm đủ mọi dư vị. Đó là lúc tâm rất tĩnh, lòng an yên, nghe nhịp tim duỗi ra.
Và cũng vì chúng ta còn trẻ, nên cô đơn chẳng có gì đáng sợ, những kẻ sợ cô đơn là những kẻ đã lãng phí một đời bình yên.