Những ngày đông, mưa nhiều hơn và gió thốc mãnh liệt, em ngồi co ro bên xó cửa để mặc cho nỗi cô đơn ủ mầm bén rễ chẳng chịu buông.
Những ngày cuối đông, người ta bận thương, bận nhớ, bận yêu và bận đi tìm vô vàn mảnh ghép cho trái tim; còn em vô cảm với yêu thương, bởi em đã bận tìm an yên cùng cô đơn và buồn nỗi buồn của mùa đông.
Những ngày này, chẳng thể chợp mắt trước 0h, vì càng nhắm mắt có những điều buồn nhất cứ mon men ùa về như hẹn trước. Người ta bảo đó là khoảng thời gian nhạy cảm nhất dễ khiến cảm xúc vỡ vụn và cô đơn vây kín không lối thoát. Có những điều chẳng còn da diết nữa và yêu thương cạn khô nhưng sao vẫn cứ vương hoài nhung nhớ? Đó là lúc em thấy mình bất lực với cô đơn nhưng không cần một ai ở bên cạnh!
Có những khi đi giữa một chiều đông lạnh, ngước mắt nhìn lên bầu trời đặc quánh màu đen xám xịt mà buồn đến tê lòng, thèm ước ao có một tia nắng mỏng khẽ vén màn mây rủ xuống con phố đang ủ rũ nằm im. Rồi có những lúc bất giác thấy bàn tay lạnh ngắt, buốt giá đang trơ trọi, chới với, vội lặng lẽ siết chặt lấy hai bàn tay vào nhau, xoa xoa như một đứa trẻ thèm được dỗ dành.
Những lúc tự vỗ về bản thân mới nhận ra rằng không phải lúc nào trái tim cũng có thể mạnh mẽ đơn độc, đó là khi nó cần một hơi ấm của một người nào đó, dù là người lạ. Trái tim luôn có những lý lẽ chẳng thể giải thích nổi, như vậy.
Người ta kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện của mùa đông, là chuyện những ngón tay đan, chuyện yêu thương đi lạc tìm thấy một chuyến tàu hạnh phúc, chuyện tim yêu với vô vàn nhung nhớ nhưng sao em vẫn thấy mình không khát thèm những thứ đó. Có lẽ rằng em bận với cảm xúc khác, là thứ vũ khí dành cho riêng em, ôm nó suốt mùa đông buồn lặng lẽ, là em ôm cô đơn vào lòng vỗ về an yên.
Lang thang quanh những quán café quen, vẫn lặng lẽ chọn một chỗ ngồi kín mà dường như chẳng ai tranh giành, đối diện vẫn chỉ là khoảng trống chưa ai có thể lấp đầy. Chợt thấy mình lạc lõng, nhỏ bé và lay lắt như giọt café sắp rơi xuống đáy cốc, chẳng thể bấu víu vào điều gì mà ở lại.
Mùa đông thật lạ đến nao lòng, người ta cứ tay nắm tay bước đi trên phố, chàng trai nhẹ nhàng quàng lại chiếc khăn trên cổ cô gái; em nhận ra niềm hạnh phúc và an yên trong đôi mắt cô ấy. Đó là yêu thương rất đỗi bình dị nhưng không phải người nào cũng có được. Lúc đó bất giác nhận ra rằng đã rất lâu rồi mình mất đi cảm giác thấy lạnh, thấy buồn, vì tất thảy những điều đó đã thành một thói quen ăn sâu bén rễ rất khó bỏ. Nhưng chính lúc đó cũng nhận ra đôi lúc hạnh phúc của người khác lại khiến một trái tim khác thấy đơn độc hơn là vì thế.
Những lúc ngồi một mình, chân bó gối, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài khung cửa sổ có giàn hoa dây leo rồi tự hỏi rằng “cô đơn lâu thế em có thấy buồn không?”.
Thực tâm chẳng ai muốn mình đơn độc suốt một quãng đời rất dài, chỉ là bản thân chưa thoát khỏi cảm giác bận với điều gì đó quá lâu nên khó dứt bỏ được. Cô đơn cũng vậy, em bận nghĩ về nó nên em không còn thời gian nghĩ đến yêu thương cho ai kia.
Là vì em đợi người nào đó kéo em ra khỏi cô đơn để em có thể bận bịu những thứ khác tốt đẹp hơn.
Những ngày cuối đông, mưa vẫn chưa ngớt, gió vẫn thốc mạnh ướt hết vai ai… một mình!