Người ta nói về nỗi cô đơn quá lâu, ắt cô đơn sẽ thành bệnh. Người ta thỏa hiệp với cảm xúc quá lâu, ắt cảm xúc sẽ bị bào mòn. Chúng ta cứ luôn mặc định rằng mình đang cô đơn, chúng ta sẽ cô đơn.
Càng còn trẻ, người ta càng dễ cảm thấy cô đơn.
Cũng chỉ cần là những lần hẫng hụt sau thất bại của cuộc đời, cũng chỉ cần là những lần nỗ lực phí hoài mà chẳng thể đến đích, cũng chỉ cần là những lần bị thế giới này quăng quật cho sứt đầu, mẻ trán. Mới bắt đầu cảm thấy vô vọng để rồi muốn buông tay.
Thực ra người trẻ chúng ta dễ cô đơn bởi vì cảm thấy vô vọng. Chúng ta dễ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, vì sợ hãi cuộc sống, vì sợ hãi thất bại, vì sợ hãi bị tổn thương.
Phàm là những người cảm thấy mình đang cô đơn, sẽ luôn bất an trước tất thảy mọi biến cố. Sẽ luôn co chân bỏ chạy khi thấy mình có thể sẽ tổn thương. Sẽ không dám đi, sẽ không dám thử, sẽ không biết cách mở lòng ra đủ rộng để hưởng thụ thanh xuân một cách vẹn tròn.
Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, cũng đều sẽ trải qua cảm giác cô đơn như thế. Khi chập chững những bước chân đầu tiên xác nhận với cuộc đời rằng từ nay sẽ tự bước đi một mình. Khi những người bên cạnh đều rẽ lối đi riêng. Khi những ấm ức, oán hận với thế giới chất chồng bởi bất công, bởi vì bị thương, bởi vì đau đáu ôm lấy vết thương, bởi vì không biết phải đối mặt.
Chúng ta ngại phải bước ra một nơi xa lạ, chúng ta ngại phải đi đến những chốn đông người. Chúng ta sợ những vội vàng, gấp gáp làm tuổi trẻ của chúng ta mau chóng tan biến. Chúng ta gọi nỗi buồn đến nhanh, và giữ chúng ở lại thật lâu.
Chúng ta ôm ấp những nỗi niềm riêng và thích sống trong hoài niệm. Bỏ qua hiện tại, chạy trốn tương lai, sợ phải trao trái tim mình cho ai đó, sợ phải chia sẻ tâm trạng với người khác, hệt như bệnh nhân sợ nói chuyện bệnh tình của mình với bác sĩ.
Vực những người trẻ ra khỏi cô đơn đi.
Hãy nói những điều hiện tại, thay vì mải mê đắm đuối vào ngược dòng quá khứ. Hãy ra đường tấp nập người thay vì chỉ muốn ở yên nhà. Hãy học cách sẻ chia bớt chứ đừng tự ôm lấy tất thảy vui, buồn, sầu, khổ. Hãy ngừng hét lên rằng “Tôi cô đơn!”.
Cô đơn rất dễ nhấn chìm người ta vào dòng chảy vô cực của nó. Khi ai đó chập chững và hồ nghi với thế giới này, người ta sẽ bị cuốn vào.
Đến lúc đó, cô đơn sẽ như một chiếc thuyền, lãng đãng trôi.
Thanh xuân phí hoài vì những điều như thế…