Vào một ngày trời đông gió lạnh, chúng tôi tìm đến ngôi nhà của 2 anh em Hồ Ký Sự (10 tuổi), Hồ Sỹ Nghiệp (7 tuổi) tại thôn Trại Răng, xã Cẩm Đàn, huyện Sơn Động (Bắc Giang). Nhà 2 anh em nằm sâu nơi cuối con đường đất đá ngoằn ngoèo chạy thẳng vào hẻm núi xa tít ở thôn Trại Răng.
Con đường ngoằn ngoèo dẫn vào nhà 2 anh em Sự, Nghiệp.
Điều ước nhỏ nhoi của 2 anh em mồ côi cha mẹ
Từ khi sinh ra, 2 anh em Sự và Nghiệp cũng có một gia đình đầm ấm với đầy đủ tình thương yêu của cha mẹ. Thế nhưng, hạnh phúc chẳng được bao lâu, khi các em còn chưa kịp nhận thức được những tình thương ấy thì bố 2 em bất ngờ ra đi một cách đột ngột vào năm 2015.
Điều ước nhỏ nhoi của 2 cậu bé mồ côi cha mẹ và những nỗi đau xé lòng của người bà già yếu
Kể từ đó, 2 anh em và người bà nội già yếu, chân đã liệt chỉ biết trông chờ vào mẹ của mình. Tần tảo sớm hôm, một mình chị Hương (mẹ 2 bé) mưu sinh, chăm sóc cho cả gia đình.
Ngôi nhà của 2 anh em nằm sâu trong hẻm núi ở thôn Trại Răng.
Chiếc bếp xập xệ của gia đình.
"Bố chúng nó mất, một mình cái Hương nó cặm cụi đi làm cả ngày kiếm tiền nuôi các con. Chân tôi thì yếu từ khi sinh ra rồi, nay già là liệt hẳn không đi được nữa chỉ trông chờ vào con dâu rau cháo qua ngày mà đùng cái nó đi đột ngột quá", bà Pử hướng mắt nhìn về phía 2 thằng cháu đang nô đùa nghẹn lại.
Buổi sáng định mệnh ấy vào ngày 12/12/2019, chị Hương dậy từ sớm tinh mơ nấu cháo cho các con và mẹ chồng thì bất ngờ đột tử. Nồi cháo trên bếp còn chưa kịp chín, Sự, Nghiệp còn chưa kịp thức dậy để gọi tiếng mẹ thì đón nhận sự thật đau lòng.
Bà Pử ngồi nép mình ở cửa nhà nhìn con cháu.
Khi còn chưa nhận thức được những nỗi đau, các em đã phải mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Gia đình hô hoán hàng xóm đưa chị Hương đi cấp cứu nhưng không còn kịp nữa. Kể từ đó, 3 bà cháu dựa vào nhau với trụ cột chính là Sự khi cậu bé chưa đầy 10 tuổi.
Dù đã ở tuổi 48 nhưng chị Hồ Thị Pỏng (con gái bà Pử) không lập gia đình. Chị ngậm ngùi đi xin được một người con gái rồi 2 mẹ con sống với nhau trong một căn nhà nhỏ xíu ven rừng. Nhận được tin sét đánh ngang tai, chị Pỏng đã bỏ căn nhà nhỏ rồi cùng đứa con gái nhỏ tuổi về chăm sóc mẹ già và 2 cháu mồ côi.
Chị Póng bị tật từ nhỏ, lớn lên lưng bị gù sức khoẻ yếu. Chị không lập gia đình, ngậm ngùi đi xin được một người con gái.
Sự còn nhỏ tuổi nhưng biết suy nghĩ, chăm học, rất thương bà và em.
Nuôi cả gia đình nhưng chị Pỏng cũng không được khoẻ mạnh, khi sinh ra lưng chị đã bị tật, lớn lên thì bị gù, sức khoẻ yếu. Hàng ngày chị tần tảo lên nương trồng ngô, trồng sắn để nuôi gia đình.
Sự còn nhỏ nhưng cậu biết suy nghĩ, cậu bé thương em vì em Nghiệp "nhỏ hơn mình". Hàng ngày đi học về là Sự lại đảm đương công việc nhà, nấu cơm, quét nhà,... Sự thương em, thương bà nội nhưng em còn quá nhỏ để kiếm tiền lo cho gia đình.
"Em chỉ ước bà mãi ở với chúng em không bỏ đi như bố mẹ nữa", Sự nghẹn ngào nói.
Nhận thức được hoàn cảnh gia đình, 2 em không nũng nịu đòi bà nội cho tiền mua thứ gì vì các em biết bà cũng chẳng có tiền. Ngồi nép mình vào một góc bếp lửa Sự ngượng ngùng nói: "Bố mẹ không ở với chúng em nữa chỉ còn có bà rồi có thêm bác đến ở thôi. Chúng em hứa cố gắng đi học thật giỏi, đến lớp sẽ ngoan vì thương bà lắm. Em chỉ ước bà mãi ở với chúng em không bỏ đi như bố mẹ nữa".
Nỗi đau xé lòng của người bà già yếu
Ngồi lặng mình một góc cửa nhìn con cháu, bà Pử chẳng thể tự đi lại làm được việc gì nữa khi đôi chân đã liệt. Bà lấy chồng chịu tiếng vợ lẽ rồi sinh được 3 người con 2 trai một gái. Tưởng rằng sẽ được hạnh phúc, con cái sum vầy khi về già nhưng những nỗi đau cứ liên tiếp ập đến.
Bà Pử đau đớn khi nhớ lại cuộc đời mình.
"Thằng con trai cả đột tử chết rồi đến bố thằng Sự cũng thế, có 2 thằng con trai thì chúng nó đi hết, chẳng thằng nào ở. Dựa vào cô con dâu thì đùng cái nó cũng đi mất, chả còn ai. Cái Pỏng sinh ra thì đã tật rồi, lớn lên lưng nó cũng đau bị gù như thế. Nó không lấy chồng, mới đi xin được đứa con gái giờ vẫn bé tí nên về đây chăm sóc tôi và 2 cháu.
Người ta bảo ở đây không được, nghĩ ông ấy trước lấy tôi cũng khổ, bà cả cũng sinh được 2 người con trai rồi cũng bất ngờ đi hết chẳng còn thằng nào", bà Pử nghẹn lại.
Bà Pử không kìm được nước mắt khi nhắc về 2 người con trai và các cháu.
Đôi chân yếu từ khi còn nhỏ, khi tuổi cao sức yếu đôi chân bà Pử cũng bị liệt không thể đi lại.
Gia đình từng có những tháng ngày đầm ấm hạnh phúc quây quần bên nhau.
Ở cái tuổi "gần đất xa trời", bà Pử không mong cầu điều gì cho bản thân nữa. Điều bà lo lắng nhất là 2 cháu Sự, Nghiệp mồ côi cha mẹ khi còn quá nhỏ.
"Giờ chỉ biết dựa vào cái Pỏng, nó cũng đau lưng lắm nhưng vẫn cố lên nương rẫy trồng cây nuôi gia đình. Ở cái tuổi này rồi tôi cũng không còn ở được bao lâu nữa, chỉ mong các cháu nó được đi học con chữ thành người tử tế là tôi mừng lắm", bà Pử tâm sự.
Hàng ngày, chị Pỏng đi lên nương rẫy từ sớm tinh mơ đến lúc chiều tà. Quanh năm làm đồng ruộng, trong vùng ai thuê làm gì thì chị làm nấy kiếm thêm tiền nuôi cô con gái, 2 cháu và mẹ già.
Dù sức khoẻ yếu nhưng chị Pỏng vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi con gái, 2 cháu trai và mẹ già.
"Tôi cũng không được khoẻ nhưng chỉ biết cố nuôi gia đình. Nhiều người đến xin 2 cháu về nuôi nhưng tôi với bà bảo cứ cố gắng nuôi. Bố mẹ chúng nó đi đột ngột như thế thì biết làm thế nào được, tôi còn sống thì tôi còn cố. 2 đứa nó cũng ngoan, chịu khó học nên tôi cũng vui", chị Pỏng chia sẻ.
Trao đổi với chúng tôi, ông Lê Văn Hồng, chủ tịch UBND xã Cẩm Đàn, cho biết chính quyền địa phương cũng đã nắm được hoàn cảnh khó khăn của gia đình em Sự và đã phối hợp với các cơ quan ban ngành đoàn thể đến động viên gia đình, đồng thời phối hợp làm các chương trình bảo trợ xã hội cho gia đình.
"Có một số các ban ngành đoàn thể và các nhà từ thiện cũng đã đóng góp ủng hộ được một số tiền, sắp tới gia đình cũng có nguyện vọng chuyển nhà đi chỗ khác ở. Gia đình khó khăn nhưng với các chương trình bảo trợ xã hội và các nhà từ thiện cũng đóng góp cho một ít nên cơ bản hiện đã đủ sống", vị lãnh đạo UBND xã Cẩm Đàn thông tin.