Tôi và chồng gặp nhau như một cuộc gặp gỡ định mệnh và yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó, anh để lại trong tôi ấn tượng về một chàng trai giản dị, hiền hòa nhưng đầy sự quyết tâm. Anh không ngần ngại chia sẻ với tôi về quá khứ nghèo khó của mình. Anh đã nỗ lực không ngừng nghỉ để vươn lên.
Anh kể về hành trình gian khổ, từng bước đi từ khó khăn để đạt được công việc hiện tại tại một công ty truyền thông danh tiếng. Mỗi câu chuyện của anh đều khiến tôi cảm nhận được sự kiên cường và lòng dũng cảm.
Nghe anh kể, tôi vừa cảm thấy kính trọng, vừa không thể dứt ra khỏi cảm xúc yêu thích ấy. Chính những câu chuyện giản dị, nhưng lại đầy mạnh mẽ của anh đã làm tôi say đắm.
Tôi yêu anh không chỉ vì những điều anh đã đạt được mà còn vì cách anh đối mặt với cuộc sống. Anh đã khiến tôi tin rằng tình yêu không phải chỉ là sự hòa hợp về cảm xúc, mà là sự chia sẻ và thấu hiểu nhau trong những thử thách cuộc đời.
Chúng tôi thường xuyên hẹn hò trên những con phố nhộn nhịp, chia sẻ những câu chuyện cùng nhau. Tuy nhiên, dần dần, tôi bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ là anh có tính cách tiết kiệm đến mức, nếu không muốn nói là keo kiệt.
Dù tôi đã nhiều lần khéo léo gợi ý về việc cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, nhưng anh lờ đi chỉ đưa tôi đi ăn những món giản dị, thân thuộc tại quán lề đường.
Dù tôi không quá quan tâm đến vật chất, nhưng đôi lúc tôi cảm thấy mình và anh có cái nhìn nhận về giá trị cuộc sống khác nhau. Trong khi tôi cho rằng đôi khi những khoảnh khắc đặc biệt cần được hưởng thụ và trân trọng, thì anh lại quá chú trọng tiết kiệm, khiến mọi thứ trở nên đơn điệu và thiếu đi lãng mạn.
Mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn khi chúng tôi kết hôn. Sau tân hôn, anh đã đưa ra một đề nghị mà tôi không thể ngờ tới là: "Em hãy đưa thẻ lương cho anh, để anh quản lý tài chính gia đình".
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản đó chỉ là trách nhiệm của người chồng trong gia đình, nhưng theo thời gian, tôi nhận ra rằng không chỉ có tiền bạc mà tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều bị anh kiểm soát chặt chẽ.
Anh không chỉ quyết định cách tiêu tiền mà còn quyết định cả những lựa chọn nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Cảm giác tự do của tôi dần dần bị thu hẹp lại, và tôi bắt đầu cảm thấy rằng không chỉ tài chính, mà cả cuộc sống của tôi dường như không còn là của chính tôi nữa.
Anh luôn lấy lý do phải tiết kiệm cho tương lai khiến tôi thấy cuộc sống ngột ngạt.
Đỉnh điểm mâu thuẫn là vào thứ Bảy, chồng thông báo với tôi rằng anh sẽ dẫn 5 đồng nghiệp về nhà ăn tối. Tuy nhiên, anh chỉ đưa cho tôi một tờ 20 NDT (khoảng 69 nghìn đồng) và dặn tôi đi chợ mua thực phẩm, cố gắng mua đủ thịt, cá và rau.
Tôi cầm tờ tiền trong tay, một cảm giác vừa tức giận vừa tuyệt vọng trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi cảm nhận rằng đây không chỉ đơn giản là vấn đề về tiền bạc, mà là sự tính toán tỉ mỉ, thiếu tôn trọng mà chồng dành cho tôi. Tôi quyết định phải làm điều gì đó để dạy anh một bài học, để anh thay đổi tính xấu này.
Vào buổi tối, khi chồng về nhà cùng các đồng nghiệp. Sau màn chào hỏi, anh hồ hởi mời mọi người ngồi vào mâm.
Nhưng khi anh và các đồng nghiệp bước vào phòng ăn, thay vì thấy một bữa ăn thịnh soạn như họ mong đợi, họ chỉ thấy một chiếc bàn trống trơn, duy nhất có một tờ 20 NDT được đặt ở giữa.
Tờ tiền ấy chính là số tiền anh đưa cho tôi để mua đồ ăn, và cũng là biểu tượng của sự thiếu tôn trọng, sự xem thường của anh đối với tôi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" - Chồng sững sờ, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, bối rối và khó hiểu.
Tôi đứng yên, giữ bình tĩnh và đáp lại: "Đó là tất cả những gì anh cho em để chuẩn bị cho mọi người”.
Không khí trong phòng ăn ngay lập tức trở nên nặng nề, đầy sự khó xử. Mọi người bắt đầu thì thầm với nhau, một số người tỏ ra bối rối, một số người thì không kiềm chế được sự tức giận và nhanh chóng ra về để 2 vợ chồng nói chuyện. Hành động của đồng nghiệp khiến chồng tôi khó xử, tức giận với vợ.
Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn tôi và giải thích một cách điềm đạm: "Em không hiểu sao, tất cả chỉ vì anh muốn tiết kiệm cho gia đình mình".
Tôi không kiềm chế được sự bức xúc, nhìn thẳng vào mắt anh và nói dứt khoát: "Anh đã làm em thất vọng, anh đã coi thường em. Nếu anh thật sự muốn gia đình hạnh phúc, anh cần phải học cách tôn trọng em, tôn trọng cả ý kiến của em nữa".
Lúc đó, anh cúi đầu, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ ăn năn. Tôi không nói gì thêm, vì tôi biết rằng đây là một bài học mà anh phải tự rút ra cho bản thân. Và tôi cũng biết, đây sẽ là bài học mà anh không dễ dàng quên.
Sau đêm đó, một sự thay đổi nhỏ bắt đầu xuất hiện trong anh. Anh không còn ép tôi giao thẻ lương hay kiểm soát chi tiêu của gia đình nữa.
Chúng tôi bắt đầu lại từ đầu, xây dựng lại niềm tin và sự tôn trọng trong mối quan hệ của mình, cùng nhau đối mặt với những thử thách, học cách hiểu và chia sẻ với nhau nhiều hơn.