Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả và hình như cả tình người cũng nghèo nàn tỉ lệ thuận với sự túng thiếu của ngôi nhà này.
Đã vậy, cuộc đời còn éo le đến mức mà anh cả của tôi khi sinh ra thì hoàn toàn khỏe mạnh bình thường nhưng khổ nỗi hồi đó vaccin chưa được mở rộng như hiện nay nên không may, lúc anh mới được mấy tháng tuổi thì tại họa ập tới.
Khi mà anh tôi còn chưa kịp biết đi thì đã mắc phải bệnh bại liệt, kể từ đó anh tôi không thể đi lại được trên đôi chân của mình. Anh tôi hay đùa rằng người ta chỉ tiếc thứ gì đã từng có rồi lại bị mất đi chứ nếu chưa từng sở hữu thì cũng không có quá nhiều tham vọng, có thể là anh may mắn khi không thể đi lại ngay từ lúc thậm chí còn chưa từng biết đi.
Tuy nhiên, thứ mà số phận đã lấy đi của anh ở thể xác đã được bù đắp bằng một tâm hồn kiên cường và một trí óc thông minh hơn người. Anh cả nhà tôi thông minh nổi bật hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Lên lớp, anh luôn là học sinh giỏi, thành tích học tập của anh luôn nằm trong top đầu. Thời đi học anh luôn học ở lớp chọn, trường chuyên, thành tích cấp quốc gia chứ không chỉ đơn thuần là học giỏi thôi đâu. Điểm thi đại học của anh tôi chỉ thiếu đúng 0,5 điểm là điểm tuyệt đối.
Anh tôi hiểu rằng mình khiếm khuyết ở vận động nên ngay từ đầu đã định hướng theo học ngành công nghệ thông tin. Ra trường anh được tập đoàn lớn nhận vào làm, lương cao ngất ngưởng, đãi ngộ cực kỳ tốt.
Thời gian trôi qua, bất chấp tất cả những khó khăn và hạn chế về thể chất, anh đã trở thành một người kiếm được tiền từ kiến thức và tài năng của mình. Anh thành lập công ty riêng và dành nhiều thời gian để tư vấn, giảng dạy và phát triển những dự án mà anh tin tưởng. Anh là biểu tượng của sự nỗ lực không ngừng và ý chí phi thường, là minh chứng sống cho việc chỉ cần có đam mê và quyết tâm, con người ta có thể vượt qua mọi trở ngại.
Hiện tại, anh tôi đã có gia đình và 1 cậu con trai xinh xắn đáng yêu. Chị dâu tôi là người không hề hiền lành nhưng tôi luôn cảm ơn ông trời vì đã gửi 1 người vợ ghê gớm, sẵn sàng chiến đấu với cả thế giới để bảo vệ chồng con như chị đến cho anh trai tôi.
Sau khi sinh tôi, bố mẹ vẫn ôm mộng sinh thêm 1 cậu con trai nữa và Tài ra đời. Tài đúng là đứa con cầu con tự của bố mẹ nên ông bà dành hết mọi yêu thương, chăm sóc cho nó. Và đương nhiên rồi, đứa con được nuông chiều bất chấp thì thường là khó mà nên người được.
Tài là điển hình cho nhóm người thích ăn thích hưởng nhưng lười lao động, dường như không biết đến khái niệm cố gắng, phấn đấu là gì. Tài được ông trời ưu ái cho một sức khỏe dồi dào, nó cao to khỏe mạnh, chẳng mấy khi đau ốm gì. Với 1 cơ thể khỏe mạnh như vậy nhưng nó lại thích sống một cuộc đời lông bông, không ổn định, luôn tránh né trách nhiệm và không có công ăn việc làm cố định. Thay vì xắn tay áo lên và tự hào với sức mạnh của tuổi trẻ, em trai tôi lựa chọn đi ăn bám, sống ký sinh vào bất kỳ ai có thể ký sinh được.
Điều làm tôi cảm thấy bất công và uất ức nhất là bố mẹ lại thản nhiên yêu cầu anh trai tôi - người đã phải vật lộn với bất lợi về thể chất phải lo cho đứa em trai khỏe mạnh, lành lặn. Đúng là anh cả nhà tôi đang là người có kinh tế, anh kiếm được nhiều tiền thật nhưng trời ơi, anh tôi là 1 người bị liệt 2 chân, anh không thể đi lại được cả cuộc đời rồi nhưng bố mẹ lại muốn anh phải bao nuôi 1 đứa em trẻ khỏe, không có vấn đề gì về chức năng vận động hết?
Anh cả còn có vợ con nữa, anh có kiếm được thì là để anh và gia đình của anh hưởng chứ tại sao lại muốn anh phải chia cho cái đứa bất tài vô dụng? Tôi thật sự không hiểu nổi, đành rằng không giúp được con cái bệnh tật cái gì thì thôi, đây lại muốn nó phải cõng thêm 1 đứa em to như con voi trên đôi chân đã teo tóp ấy sao?
Tôi uất đến nghẹn cả họng, mấy lần Tài báo nợ cho bố mẹ, ông bà đến dắt díu nhau đến nhà anh cả tôi để nhờ anh trả nợ hộ, anh tôi từ chối 1 cái là bắt đầu giở giọng luôn. Vốn dĩ anh cả luôn có mặc cảm mình là gánh nặng của gia đình nên nhiều khi dù không muốn anh vẫn gật đầu cho yên chuyện.
Thế nhưng từ ngày có chị dâu, mọi chuyện khác đi hoàn toàn. Chị bảo anh cứ đổ vấy hết tội vạ cho chị, tiền vợ con cầm hết của con rồi, còn đâu thì chị dâu sẽ xử lý hết.
Thế là sau vài lần đòi tiền con dâu không được, bố mẹ tôi bắt đầu đi rêu rao khắp nơi về sự khốn nạn của cô con dâu. Tất nhiên là chị dâu tôi không để vào tai rồi. Với chị thì chỉ cần chồng con mình yên ổn, vui vẻ mà sống thì chị "chấp" hết!
Tài không có bao cấp thì bắt đầu mang hết đồ đạc trong nhà đi cầm cố, hôm nọ nó còn giở giọng muốn mượn xe máy của tôi nhưng tôi đọc vị ra nó định làm gì nên đã từ chối. Thế là đương nhiên tôi cũng thành "loại không ra gì" trong mắt bố mẹ mình luôn.
Đúng là đời không có cái gì không thể. Chẳng hiểu sao bố mẹ tôi có thể bình thường hóa việc bắt 1 đứa bệnh tật đi nuôi 1 đứa khỏe mạnh nữa cơ!