* Dưới đây là tâm sự của một bà mẹ U50 trên tờ Sohu (Trung Quốc).
Tôi năm nay vừa bước sang tuổi 46. Nhìn bề ngoài, tôi là một người phụ nữ đủ đầy khi công việc ổn định, chồng con đề huề, nhà cửa khang trang. Bạn bè thường khen tôi may mắn vì có đứa con trai ngoan ngoãn, học hành giỏi giang. Nhưng ít ai biết, đêm nào tôi cũng giật mình tỉnh giấc, ôm mặt khóc đến nghẹn ngào. Bởi chỉ vì một câu nói tưởng chừng vô hại trên mâm cơm, tôi đã đánh mất con trai mình. Thằng bé không bỏ nhà đi nhưng giữa tôi và con đã mãi mãi mất đi sự gần gũi và tin tưởng.
Hôm ấy, cũng như bao ngày khác, cả nhà tôi quây quần bên mâm cơm tối. Con trai tôi vừa gắp thức ăn vừa háo hức kể chuyện trên lớp rằng hôm nay nó được cô giáo khen, lại còn cùng nhóm bạn làm một dự án nhỏ rất thú vị. Ánh mắt nó sáng rực, giọng đầy phấn khởi. Nhưng thay vì lắng nghe, tôi lại chau mày, cắt ngang: “Ăn đi, đừng nói nhiều. Lo mà học hành cho tử tế”. Tôi nghĩ mình chỉ đang nhắc con tập trung, nhưng không ngờ đó là khoảnh khắc đã khiến trái tim non nớt của con khép lại.
Ảnh minh họa
Từ hôm đó, bữa cơm gia đình bỗng trở nên yên ắng khác thường. Con trai ăn vội vàng, ít nói hẳn, cũng chẳng còn ríu rít khoe chuyện lớp. Tôi lúc ấy chỉ nghĩ nó trưởng thành, bớt trẻ con, nên không để tâm. Cho đến nhiều năm sau, khi nó đã thành thanh niên, tôi mới bàng hoàng nhận ra khoảng cách giữa hai mẹ con đã trở nên quá lớn. Nó hầu như không chia sẻ chuyện vui buồn, về trường lớp, về bạn bè, thậm chí cả những khó khăn trong cuộc sống. Tôi hỏi, chỉ nhận được vài câu trả lời cộc lốc, đôi khi là sự im lặng kéo dài.
Có một lần, trong lúc tranh cãi, con bật khóc nói với tôi: “Từ nhỏ con đã biết ở nhà mình không được phép nói. Con nói gì cũng sai, cũng bị coi thường. Con im lặng vì như vậy dễ dàng hơn”. Lời nó như nhát dao xoáy vào tim tôi. Tôi bàng hoàng nhớ lại cảnh năm xưa. Hóa ra chỉ một câu nói tưởng vô hại của tôi đã gieo vào lòng con cảm giác bị gạt bỏ, khiến nó chọn cách thu mình.
Giờ đây, khi con đã lớn, khoảng trống ấy chẳng thể nào hàn gắn. Tôi ân hận đến mức mỗi bữa cơm lại rưng rưng nước mắt. Tôi ước giá như ngày đó mình đủ kiên nhẫn lắng nghe, giá như tôi chịu dành thêm vài phút để hỏi han niềm vui của con, thì có lẽ hôm nay mối quan hệ giữa hai mẹ con đã khác.
Con cái trưởng thành nhanh lắm, từng bữa cơm, từng câu nói đều có thể trở thành ký ức in đậm trong lòng chúng. Chỉ tiếc rằng tôi đã vô tình biến ký ức ấy thành nỗi buồn, và nỗi buồn đó đã lấy mất đứa con thân thiết khỏi vòng tay mình, để lại cho tôi sự trống trải và day dứt đến suốt đời.