Tôi là một người mẹ bận rộn, làm việc trong ngành marketing với lịch trình dày đặc. Công việc cuốn tôi đi, từ những buổi họp kéo dài đến những chuyến công tác xa nhà. Con trai tôi, Minh, 15 tuổi, đang trong giai đoạn dậy thì, nhưng tôi luôn nghĩ con "đủ lớn" để tự lo. Tôi thường xuyên vắng nhà, để lại tiền và đồ ăn cho Minh, tin rằng chỉ cần đáp ứng vật chất là đủ. Nhưng tôi đã sai.
Một lần, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Minh với một người bạn qua điện thoại. Thằng bé nói: "Mẹ tao lúc nào cũng bận, chắc mẹ không cần tao đâu". Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào tim tôi.
Tôi nhận ra rằng, trong mắt Minh, tôi không phải là người mẹ gần gũi, mà chỉ là một cái bóng mờ nhạt, luôn vội vã và xa cách. Tôi đã bỏ qua những dấu hiệu Minh cần tôi - những lần thằng bé im lặng bất thường, những bữa cơm thằng bé phải ăn một mình, hay ánh mắt buồn bã khi tôi lại thông báo phải đi công tác.
Khi xem Sex Education, tôi đặc biệt ấn tượng với nhân vật Maeve Wiley. Maeve lớn lên trong một gia đình thiếu vắng sự quan tâm của cha mẹ. Mẹ cô, Erin, là một người nghiện ma túy, để lại Maeve tự lập từ nhỏ, sống trong một chiếc xe lưu động và phải tự lo mọi thứ. Trong mùa 2, khi Erin trở lại sau thời gian cai nghiện, Maeve ban đầu hy vọng vào một mái ấm gia đình, nhưng rồi lại thất vọng khi mẹ tái nghiện. Cảnh Maeve ngồi một mình trong xe, ánh mắt vừa giận dữ vừa cô đơn, khiến tôi không thể cầm được nước mắt.
Maeve trong phim là một nữ sinh phải chịu nhiều tổn thương từ gia đình
Maeve làm tôi nghĩ đến Minh. Dù hoàn cảnh của Minh không khắc nghiệt như Maeve, nhưng tôi nhận ra sự vắng mặt của tôi trong cuộc sống của con cũng để lại những vết thương tương tự. Minh không thiếu tiền hay đồ ăn, nhưng con trai tôi thiếu sự hiện diện của mẹ, thiếu những cuộc trò chuyện, những cái ôm, hay đơn giản là cảm giác được yêu thương. Tôi đã vô tình đẩy con vào cảm giác cô đơn, giống như cách Maeve phải đối mặt với sự bỏ rơi từ mẹ mình.
Sex Education không chỉ là một bộ phim về tuổi teen, mà còn là một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của sự hiện diện trong gia đình. Từ Maeve, tôi học được rằng, trẻ con không chỉ cần vật chất, mà còn cần tình yêu, sự thấu hiểu và thời gian từ cha mẹ. Cảnh Maeve quyết định báo cơ quan bảo trợ xã hội để bảo vệ em gái Elsie khỏi người mẹ không đủ trách nhiệm khiến tôi nhận ra làm cha mẹ không chỉ là cung cấp, mà còn là chịu trách nhiệm với cảm xúc và tương lai của con.
Tôi quyết định xin công ty nghỉ phép 6 tháng không lương. Đó không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng tôi biết mình cần thời gian để ở bên Minh, để lắng nghe và hiểu con hơn. Tôi bắt đầu dành thời gian ăn tối cùng con, hỏi han về trường lớp, bạn bè, và cả những điều nhỏ nhặt như bài hát con thích. Ban đầu, Minh còn ngại ngùng, nhưng dần dần, con bắt đầu mở lòng, kể về những lần bị bạn bè trêu chọc, về áp lực bài vở, và cả những giấc mơ mà con chưa từng chia sẻ.
Tôi cũng học cách xin lỗi Minh. Tôi nói với con rằng mẹ xin lỗi vì đã không ở bên khi con cần, vì đã để công việc lấn át vai trò làm mẹ. Minh im lặng một lúc, rồi ôm tôi, nói: "Mẹ ở nhà thế này, con vui lắm". Câu nói ấy khiến tôi khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Sex Education đã giúp tôi nhận ra rằng, sai lầm lớn nhất của tôi không phải là làm việc quá nhiều, mà là bỏ qua những khoảnh khắc quý giá để kết nối với con. Sáu tháng nghỉ ở nhà là cơ hội để tôi sửa chữa lỗi lầm, để xây dựng lại mối quan hệ với Minh và để con biết rằng mẹ luôn ở đây, không chỉ vì tiền bạc hay trách nhiệm, mà vì tình yêu thương. Tôi hy vọng, sau này, khi nhìn lại, Minh sẽ nhớ rằng mẹ đã từng dừng lại để chọn con, như cách Maeve luôn khao khát một mái ấm thực sự. Và tôi, tôi sẽ không bao giờ để công việc hay bất cứ điều gì khiến mình quên đi điều quan trọng nhất, chính là con.