"Quen cha mẹ quyết định cho mọi việc từ nhỏ nên giờ phải tự chọn lựa trường nào, ngành nào... con la oai oái như cháy nhà! Con tỏ ra bị sốc, hoang mang và lúc nào cũng căng thẳng, lo lắng là bởi vì con chưa bao giờ "thôi bú mẹ"! |
Tôi thấy lỗi này phần lớn là do chính vợ chồng tôi đã vô tình đẩy con vào thế lúng túng, cực khổ trong chuyện thi cử vất vả năm nay.
Ngày con còn nhỏ, vợ chồng tôi không nỡ "thả" con ra vì những nỗi lo không bao giờ hết của người cha, người mẹ. Nếu nói vợ chồng tôi “ấp con như ấp trứng” cũng không có gì sai. Để rồi giờ đây con rụt rè, bởi chưa được chuẩn bị cũng như trang bị tâm lý đón nhận những quyết định lớn trong cuộc đời.
18 tuổi, con vẫn phải nhờ cha mẹ nắm thật chặt tay đi trong sợ hãi, lo lắng. Căng thẳng nhất là lúc quyết định có nên rút hồ sơ hay không? Nên nộp vào trường nào, ngành nào? Cha hỏi con, con lại quay ra hỏi cha. Cuối cùng người quyết định lại là cha.
Càng về cuối đợt nộp hồ sơ con càng tỏ ra hoảng hốt, lúng túng với sự lựa chọn cho chính tương lai của mình. Vì con không đủ tự tin, hay vì bấy lâu nay con chỉ quen chờ sự quyết định của cha mẹ?
Cái gì con cũng ngơ ngác, chậm chạp vì nếu không có cha đi cùng thì con không yên tâm, không dám đương đầu. Con đã không thể trở thành người lớn dù đã đủ tuổi trưởng thành như thế. Rời ghế nhà trường cấp III con vẫn chưa phải là người lớn, vẫn chưa sẵn sàng cho việc lựa chọn, quyết định con đường đi của mình.
Không chỉ đưa rước con đi thi, đi nộp hồ sơ cùng con, mà người cha như tôi còn phải ra quyết định rút vào lúc nào và nộp vào trường nào. Tôi thất vọng vì con trượt thì ít mà buồn vì con không đủ bản lĩnh thì nhiều.
Tất cả mọi việc lớn nhỏ từ khi tiểu học đến giờ, con học trường nào, khối gì đều do cha mẹ lo. Để rồi đến giờ con vẫn không lớn lên được, gặp vấn đề gì khó cũng phải cha mẹ quyết định mới xong.
Lúc nào cha mẹ cũng đau đáu theo chân con nên dường như với con, lúc nào “cũng bố cũng mẹ”. Quen đặt đâu ngồi đấy cho nên xong lớp 12, con vẫn ớ ra khi hỏi thích nghề gì. Quen cha mẹ quyết định cho nên giờ phải tự chọn lựa con la oai oái như cháy nhà. Con tỏ ra bị sốc, hoang mang và lúc nào cũng căng thẳng, lo lắng bởi vì con chưa bao giờ “thôi bú mẹ”.
Chính vì quá thận trọng khi yêu thương con, giáo dục con nên giờ đây tôi đang phải đối mặt với bi kịch của một người cha. Cha con tôi đã thất bại thảm hại trong mùa tuyển sinh năm nay, tôi còn biết trách ai, ngoài chính bản thân mình?