Trên bờ sông có hai thầy trò đang ngồi trò chuyện cùng nhau.
"Thưa thầy" - Người thanh niên hỏi - "Tại sao người ta thường nói rằng thời gian luôn chảy trôi đều, nhưng con thì cảm thấy nó không ngừng biến động, lúc thì chậm rãi như đã gần đến điểm dừng, lúc thì vội vã như một chú bò bị mắc gai ở đuôi vậy."
Người thầy già nhìn dòng nước đang cuộn trào rồi trả lời:
- Con nhìn xem. Trong dòng sông này có vài tảng đá to bên cạnh nhiều hòn đá nhỏ. Hãy tưởng tượng rằng cuộc đời con là một dòng sông. Nếu con chỉ vui sướng với những sự kiện trọng đại như: lễ cưới của con vào tháng tới, ngày con trai con chào đời một năm sau, thời điểm con bắt đầu kinh doanh vào năm năm tiếp theo,... thế là con đi qua cuộc đời mình chỉ trong vài bước nhảy, như là nhảy từ tảng đá này sang tảng đá kia vậy.
Còn nếu con bước nhiều bước ngắn trên những viên sỏi kia, vui vẻ với mọi điều nhỏ bé: một ngày nắng đẹp, vẻ lộng lẫy của khu rừng ngày thu, một cuộc trò chuyện bổ ích, một nụ cười của người xa lạ... Sau này khi nhìn lại, cuộc đời con sẽ không chỉ nhìn thấy mười tảng đá lớn kia, mà còn rất nhiều kỉ niệm vụn vặt khác, những thứ làm con mỉm cười mỗi khi nhớ về. Đến lúc đó con sẽ cảm nhận được con đường mình đi qua đã trở nên dài rộng hơn rất nhiều.
- Nhưng thưa thầy, khi con sống trong cảm giác yêu đương, khi con được làm công việc mình thích, trò chuyện cùng những người bạn tri kỉ, thì thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh. Trong khi những khoảng thời gian khác lại dường như trôi qua quá chậm chạp, nhất là khi con bị tổn thương, khi con lo lắng hoặc lúc con cô đơn.
- Con thấy đấy. - Vị thầy giáo già đáp lời - Đó là cách cuộc sống nên diễn ra. Những lúc ta buồn bã ta như không phải đang sống đúng nghĩa, mà chỉ là đang tồn tại để vết thương được xoa dịu dần. Suốt khoảng thời gian đó, thời gian luôn nằm gọn trong ví của chúng ta, và chỉ với những khoảnh khắc hạnh phúc, chúng ta mới dành thời gian thực sự cho chúng, thứ mà ta vẫn luôn có trong tay.