Body shaming (miệt thị ngoại hình) là một từ không còn quá xa lạ đối với nhiều người ở xã hội hiện đại. Khi tìm kiếm cụm từ trên Google, 24.900.000 kết quả được trả về trong vòng 0,39 giây chứng tỏ rằng người ta thật sự quan tâm tới vấn đề này.
Bạn có muốn lắng nghe câu chuyện của những nạn nhân bị miệt thị ngoại hình và họ đã đấu tranh với nó như thế nào không?
01. Lùn
Kể từ khi có ý thức (lúc 4 hoặc 5 tuổi), mẹ đã nói với rằng tại sao con lại đen như vậy, hồi nhỏ trắng lắm. Khi lớn lên chút, đôi mắt nhỏ và khuôn miệng rộng là thứ khiến bố phàn nàn liên tục và gọi tôi là con vịt xấu xí. Có thể vì những áp lực đó mà tôi phát triển chậm hơn một năm so với các bạn xung quanh. Khi học cấp 2, các bạn khác đã bắt đầu cao hơn, tôi vẫn vậy và ngực vẫn không phát triển.
Mẹ tôi lúc ấy than phiền sao còn mình "lùn tịt" thế này, rồi ngực lép không lấy được chồng. Có lần bà chỉ vào một đứa trẻ nhỏ hơn rồi nhìn sang tôi với vẻ chán nản. Hiện tại tôi đã trưởng thành, học được cách hài lòng với cơ thể của mình. Cuộc sống có nhiều điều tuyệt vời, không đáng để muộn phiền vì những điều như vậy.
Tôi bây giờ đây!
02. Ngực khủng
Bạn nghĩ rằng bộ ngực khủng là điều nhiều cô gái vô cùng ao ước, nhưng với tôi thì không!
Vòng 1 to hơn những người bình thường chính là thứ khiến tôi chán nản cả tuổi thanh xuân. Hồi học lớp 6, ai cũng chỉ vào ngực, sau đó thì thầm sau lưng. Khi lên lớp 7, những lời nói tổn thương đó cứ lặp lại, thật sự chỉ biết khóc trong nhà vệ sinh mà thôi. Bạn khi ấy đặt biệt danh tôi là "bò sữa", cơ thể tôi luôn trong tình trạng xấu hổ đến mức không dám đứng thẳng lưng mà luôn phải cúi xuống để giấu đi vòng 1.
(Ảnh minh hoạ)
Không biết là ai nói con gái ngực to đều được con trai xuýt xoa trầm trồ. Bọn họ khi ấy đều nói sau lưng rằng ngực to là vì "quan hệ" nhiều. Một tin đồn quá vô lí cả thời đi học tôi đã phải hứng chịu.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã biết chấp nhận bản thân mình rồi. Từ năm 2017, tôi đã tìm được chính xác phong cách mình thích và phù hợp với body này. Tất nhiên, thi thoảng vẫn bị những người xung quanh bàn tán, người qua đường sẽ bí mật giơ điện thoại lên để chụp hình lén. Nhưng bạn biết không, càng như vậy, tôi càng tự hào ngẩng đầu lên, tiếp tục mặc những chiếc váy mình yêu thích, xỏ giày cao gót, tiếp tục yêu bản thân mình.
(Ảnh minh hoạ)
03. Miệng rộng
Biệt danh mọi người đặt cho tôi từ nhỏ là miệng rộng. Đám con trai sẽ chạy tới trêu đùa rằng: "Miệng cậu có thể nhét vừa một quả táo đấy nhỉ?"
Mẹ đưa đi chơi, tôi thường nghe người lớn nói đứa này trông xinh xắn đấy, nhưng miệng rộng. Đến mức phụ huynh thi thoảng vẫn than phiền, trách nhau không biết miệng con bé này giống ai mà rộng thế.
Đến khi lên đại học, nỗi ám ảnh này đeo bám nhiều hơn đến mức muốn đi làm thẩm mỹ để thu gọn và làm nhỏ môi. Nhưng thật sự tôi không đủ can đảm khi nhìn thấy những hình ảnh máu me khi tìm kiếm trên internet.
Đến bây giờ tôi vẫn sợ chụp ảnh, mỗi lần chụp là phải nhìn xem, canh góc sao nhìn cho miệng mình nhỏ. Cảm giác tự ti về đôi môi này đến giờ vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, có lẽ vì những lời nói body shaming đó khiến tôi ám ảnh đến tận lúc này.
(Ảnh minh hoạ)
04. Cân nặng
Từ nhỏ, tôi đã bị chế giễu vì béo, mỗi khi soi gương, cũng không tránh được có chút buồn chán và tự ti, thậm chí vì thừa cân mà đã có lúc xấu hổ trốn học, không muốn ra ngoài. Mãi đến khi đi Mỹ du học cách đây ba năm, tôi mới dần bắt đầu chấp nhận cơ thể của mình và yêu nó. Thậm chí tôi còn có thể diện những chiếc váy mà trước đây luôn nghĩ rằng nó chỉ dành cho những cô gái có thân hình hoàn hảo.
Môi trường thay đổi thì nhận thức cũng thay đổi, cân nặng không phải là vấn đề, nếu bạn tự ti thì nó mới là vấn đề!
(Ảnh minh hoạ)
05. Quá cao
Từ nhỏ tôi đã có đủ loại biệt danh như cây sậy, cây sào, hươu cao cổ vì chiều cao quá khổ của mình. Vì bố mẹ cao, nên dù từ nhỏ đã rất ngại uống sữa vì sợ cao quá, thế mà tôi vẫn đạt 1m75 vào cấp 3, bây giờ là 1m77.
Đầu tiên là từ người lạ, khi đi trên đường, họ nhìn tôi như từ trên trời rơi xuống. Sau đó là soi mói xem cô gái này có mang giày cao gót không, giày cổ mang có hack chiều cao hay sao mà "sừng sững" thế này. Soi mói xong thì họ sẽ bình phẩm, nào là động vật quý hiếm, rồi "con bé cao quá" và "nhất định không phải người ở đây rồi."
Tôi có thể chấp nhận những lời soi mói, bình luận từ những người xa lạ, vì chắc họ không chủ quan ác ý, chỉ vì họ tò mò hiếu kỳ. Nhưng có một loại sỉ nhục thể xác khác thực sự khiến tâm hồn tôi bị tổn thương trong suốt quãng đời còn lại, nó đến từ những người bạn cùng trường. Họ liên tục chỉ trích, cho rằng con gái nếu cao như tôi sẽ không lấy được chồng, không có bạn trai.
(Ảnh minh hoạ)
Mãi khi vào đại học, các bạn cùng lớp đến từ tứ phương, trong trường có nhiều bạn nữ cao hơn, không ai cười nhạo tôi nữa. Đến lúc này mới nhận ra rằng, hoá ra bản thân mình không có gì quá đặc biệt hay khác người, chỉ là tôi bị body shaming trong một thời gian dài và tự mặc định đó là lỗi của mình mà thôi.
Bây giờ tôi có thể đi đứng tự tin, nhìn thẳng vào những người đối diện mà không e dè như trước nữa. Tôi biết ơn vì tôi đã không bị hạ gục bởi sự sỉ nhục từ body shaming mà đã trở nên tốt hơn.
06. Thừa cân
Bạn có biết một học sinh tiểu học ngày nào cũng bị chế giễu khi đi mua quần áo, đến cô bán hàng cũng nói con trai anh chị chỉ mua được quần áo size người lớn thôi là loại cảm giác thế nào không? Rồi những bữa cơm tụ tập có bà con láng giềng, kể cả những bữa cơm bình thường ở nhà, lần nào bố cũng yêu cầu tôi ăn ít hơn và nói rằng mày quá béo.
Và tôi bây giờ các bạn thấy đấy! Tôi giảm cân vì biết nó không tốt cho sức khoẻ chứ không phải vì những lời miệt thị ấy đâu.
Hiện tại tôi đã giảm cân nhưng những ám ảnh thời thơ ấu vẫn khiến tôi nhớ mãi.
07. Gầy
Khi còn là sinh viên, tôi bị các bạn trong lớp nhận xét về ngoại hình vừa gầy vừa đen nhẻm của mình. Trong người lúc ấy luôn mặc cảm, làm gì cũng cố tránh đám đông, cảm thấy mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào mình vì quá gầy.
Sau này bắt đầu đi tập gym, mấy năm rèn luyện thân thể cũng dần dần cải thiện. Thật ra tâm lý mặc cảm vẫn chưa thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng bây giờ tôi nghĩ không cần thiết phải quan tâm quá nhiều đến những lời dị nghị của người khác. Bản thân mình sống hạnh phúc như thế nào mới là điều quan trọng.
Quá trình thay đổi của tôi
Nguồn: Douban