Vào năm 2021, công ty nơi ông Vương làm việc (ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) đã mua bảo hiểm thân thể cho toàn bộ nhân viên. Đến ngày 9 tháng 6 năm 2021, trong một lần đi trượt băng với gia đình, ông Vương vô tình bị ngã. Sau khi được đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán ông bị gãy xương mắt cá chân phải, cần được điều trị sớm.
Lúc này, ông Vương nhớ ra khoản bảo hiểm được công ty hỗ trợ. Ông bảo vợ làm đơn xin bồi thường rồi đến công ty bảo hiểm nhận tiền. Tuy nhiên, khi đến nơi, phía công ty bảo hiểm từ chối bồi thường với lý do ‘‘tuân thủ điều khoản miễn trừ’’.
Bức xúc vì không được hỗ trợ, ông Vương đã viết đơn kiện công ty bảo hiểm ra tòa. Ông cho rằng công ty bảo hiểm không nhắc nhở ông về việc tai nạn phát sinh khi tham gia các bộ môn như trượt tuyết sẽ không được bồi thường. Do đó, ông yêu cầu công ty bảo hiểm bồi thường 20.000 NDT (khoảng 70 triệu đồng) cùng với tiền trợ cấp nằm viện tương ứng.
Tòa án quận Nhạn Tháp, tỉnh Thiểm Tây (Trung Quốc) đã tiếp nhận vụ việc. Sau khi xem xét, họ phát hiện hợp đồng bảo hiểm và các điều khoản bảo hiểm của ông Vương đã được đóng thành một cuốn sách. Tại Điều 12 Phần 2 của Phụ lục 2 của hợp đồng quy định rằng, nếu cái chết hoặc thương tật của người được bảo hiểm là do nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra trong một số trường hợp được đề cập, trong đó bao gồm trường hợp người được bảo hiểm tham gia các môn thể thao có tính rủi ro cao hoặc tham gia bất kỳ môn thể thao chuyên nghiệp hoặc bán chuyên nghiệp nào, thì công ty bảo hiểm sẽ không chịu trách nhiệm chi trả quyền lợi bảo hiểm. Tuyên bố từ chối trách nhiệm pháp lý này được viết bằng phông chữ đậm.
Trong phần 5 của hợp đồng cũng giải thích rõ, ‘‘các môn thể thao có nguy cơ cao’’ là những môn thể thao nói chung có mức độ rủi ro cao hơn và dễ bị chấn thương cá nhân hơn trước khi tham gia các môn thể thao đó. Trước khi tham gia các môn thể thao đó, cá nhân cần chuẩn bị đầy đủ về tinh thần và thể chất, đồng thời phải có những kỹ năng cần thiết mà người bình thường không có. Những kiến thức và kỹ năng liên quan chỉ có thể thành thạo sau khi được đào tạo hoặc đào tạo bởi các chuyên gia. Người được bảo hiểm phải có các biện pháp hoặc phương tiện bảo vệ phù hợp khi tham gia các môn thể thao đó để tránh tổn thất hoặc giảm thiểu tổn thất. Những trò chơi đó bao gồm: Lặn, trượt nước, trượt tuyết, trượt băng, lái xe hoặc cưỡi ngựa bay lượn, dù lượn, nhảy dù và leo núi, thi đấu võ thuật, thi đấu vật, judo, karate, taekwondo, cưỡi ngựa, đấm bốc, biểu diễn đóng thế, lái xe kart, đua ngựa, đua xe, biểu diễn các loại xe khác nhau, nhảy bungee.
Vào ngày 12 tháng 7, phóng viên Dafeng News của tờ Chinese Business Daily được thông tin từ Tòa án quận Nhạn Tháo rằng, trọng tâm của vụ án là liệu điều khoản miễn trừ trong hợp đồng bảo hiểm tai nạn cá nhân có hiệu lực hay không.
Theo Khoản 2 điều 17 của “Luật bảo hiểm của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”: … Bên bảo hiểm phải chú ý nhắc nhở và giải thích rõ ràng cho bên mua bảo hiểm bằng văn bản hoặc bằng miệng về nội dung điều khoản. Nếu không có lời nhắc nhở hoặc giải thích rõ ràng được đưa ra thì điều khoản đó sẽ không có hiệu lực.’’
Ngoài ra, trong Giải thích một số vấn đề áp dụng đối với Luật Bảo hiểm của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa nêu rõ: “Khi hợp đồng bảo hiểm được ký kết, công ty bảo hiểm phải lập đơn đăng ký hoặc các chứng từ bảo hiểm khác chẳng hạn như hợp đồng bảo hiểm. Nếu các điều khoản về trách nhiệm của bên mua bảo hiểm được nhắc nhở bằng từ ngữ, phông chữ, ký hiệu hoặc các dấu hiệu rõ ràng khác đủ để thu hút sự chú ý của người được bảo hiểm thì Tòa án nhân dân sẽ xác định rằng đã hoàn thành nghĩa vụ nhắc nhở quy định tại Khoản 2 Điều 17 của Luật bảo hiểm.”
Thẩm phán cho rằng trong trường hợp này, ông Vương, với tư cách là người được bảo hiểm, bị thương khi trượt băng. Trượt băng là môn thể thao được quy định rõ ràng trong hợp đồng bảo hiểm là có mức độ rủi ro cao hơn các môn thể thao thông thường và có nhiều khả năng gây thương tích cá nhân. Trong hợp đồng bảo hiểm, công ty bảo hiểm cũng đã sử dụng phông chữ đậm để thể hiện rõ nội dung này nhằm thu hút sự chú ý của người mua bảo hiểm. Vì vậy, công ty bảo hiểm đã hoàn thành nghĩa vụ nhắc nhở được quy định tại Khoản 2 Điều 17 của Luật bảo hiểm. Do đó, tòa án đã bác bỏ yêu cầu bồi thường của ông Vương.
Ông Vương sau đó đã kháng cáo lên Tòa án Nhân dân Trung cấp Tây An, nhưng tòa án này đã bác bỏ đơn kháng cáo và giữ nguyên bản án ban đầu.
Từ sự việc của ông Vương, luật sư nhắc nhở mọi người khi ký hợp đồng bảo hiểm cần đọc kỹ các điều khoản bảo hiểm, đặc biệt là những vấn đề quan trọng như: Các tuyên bố miễn trừ trách nhiệm, phạm vi bảo hiểm,... Nếu chưa rõ ràng về các điều khoản, cần yêu cầu nhân viên bán bảo hiểm giải thích rõ hơn.
Theo Toutiao