Gửi London, thành phố đầu tiên tôi du lịch ngoài biên giới quê hương mình.
Khi xin visa, tôi đã nhìn thấy sự huy hoàng, sự chân thực của thành phố và tôi ước ao được đặt chân đến đây. Giây phút đặt chân lên máy bay, tôi biết tôi đang có một chuyến đi để đời, mà tôi sẽ không bao giờ quên. Nhưng điều đặc biệt nhất, là ở đây, tôi có thể là chính tôi, tôi có thể sống cuộc sống như mình muốn. Dẫu chỉ là chuyến đi ngắn ngủi, nhưng tôi đã sống một cuộc đời tôi luôn khao khát. Dẫu cuộc đời chỉ gói gọn trong 8 ngày nhưng đã là 8 ngày tuyệt vời nhất trong tất cả những ngày tôi từng sống.
Tôi là một cô gái đến từ đất nước, nơi mà yêu một người con gái khác là một sự sỉ nhục. Trong từng ấy năm tôi đã sống và che giấu đi bí mật của bản thân mình. Tôi vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy. Sẽ không có gì khác đi sau khi tôi đến và rời khỏi thành phố này.
Nhưng London đã chấp nhận tôi, một cách trọn vẹn và nồng ấm.
Tôi hôn cô gái của mình tại sân bay Heathrow, không một ai nhìn chúng tôi với vẻ mặt kinh sợ. Tôi ôm nàng trên đường Oxford, chẳng ai nhìn chúng tôi như thể chúng tôi đang làm một việc không phải phép.
Nàng nhẹ nhàng kéo tôi dựa vào cột đá trên cầu Tower Bridge và hôn tôi tha thiết trong ánh đèn dìu dịu từ những tòa cao ốc, và chẳng ai bận tâm để mắt đến. Tôi nhìn nàng đắm đuối trên tàu điện ngầm. Không có những lời xì xào sau lưng chúng tôi. Tôi nắm tay tình yêu của mình khi đi qua cầu Westminster. Một cặp đôi khác đã mỉm cười với chúng tôi.
Chúng tôi đến Stonehenge, ngồi trên bãi cỏ trong cơn gió thổi nhẹ nhẹ và hân hoan tận hưởng thời khắc đẹp đẽ ấy. Nàng kéo tôi lại gần, che cho tôi khỏi cơn mưa lạnh. Không ai nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ. Tôi đã để sự ấm áp lan tỏa khắp lòng mình mà không bị sự sợ hãi xâm lấn. Tôi hôn nàng dưới một khoảng trời đầy sao, lần đầu tiên. Tôi nghe thấy tim mình đập rộn ràng trong tình yêu đong đầy chứ không phải là sự hoảng sợ.
Một anh chàng cố gắng tán tỉnh tôi gần London Eye, nàng đã kéo tôi sát lại gần và tuyên bố: “Cô ấy là bạn gái tôi”. Tôi ngại ngùng cúi mặt nhưng lòng thầm hạnh phúc.
Chúng tôi đi du thuyền trên bờ sông Thames. Người pha trò hỏi liệu có phải chúng tôi đang chúc mừng dịp đặc biệt nào đó? Tôi mỉm cười và trả lời rằng đây là buổi hẹn hò ăn tối đầu tiên của chúng tôi. Người pha trò tuyên bố cùng cả phòng và mọi người đã vỗ tay chúc mừng.
Chúng tôi đã có một bữa ăn đơn giản trước khi tôi trở về quê nhà. Nàng nắm tay tôi âu yếm. Người bồi bàn mỉm cười nhìn chúng tôi và đã chụp một bức ảnh lưu lại khoảnh khắc này.
Tôi hôn chào tạm biệt nàng tại Heathrow. Chúng tôi cười trong làn nước mắt, biết rằng có những điều là không thể.
London đã để tôi cảm nhận một phần tâm hồn mình mà trước đây tôi chưa bao giờ có thể làm. Thành phố này đã để tôi tận hưởng những khoảnh khắc vô cùng đặc biệt và cho tôi biết rằng cuộc sống có thể đẹp đẽ đến nhường nào. Mỗi giây phút tôi hít thở đều là giây phút sống trọn vẹn nhất.
Tôi đã trở về nhà. Tôi yêu thế giới của mình. Tôi yêu gia đình và sẽ làm bất cứ thứ gì để giữ họ được hạnh phúc. Tôi sẽ giấu đi một phần con người mình để những người xung quanh có thể cười vui và không nhìn tôi khác đi. Cô gái của tôi, nàng cũng sẽ làm như vậy. Và chúng tôi cũng không ngại tiếp tục như vậy cho đến hết đời. Bởi vì, chúng tôi đã sống trọn vẹn những phút giây bên nhau rồi.
Chúng tôi đã sống cho chính bản thân mình, sống cuộc sống mà chúng tôi hằng mong ước. Tôi và nàng đã có một cuộc sống thật đẹp đẽ, tại thành phố này. Cảm ơn thật nhiều, London yêu dấu.