Trong tiết mục văn nghệ của lớp 12 song ngữ trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong có vang lên câu hát: "Ai lừa ai, ai hờn ai, ai giận ai, ai thù ai, cho qua đi". Đây cũng như chính là lời gửi gắm của các bạn muốn trao đến mọi người, 3 năm qua chúng mình học chung 1 mái trường, vui có, buồn có nhưng bây giờ đã kết thúc rồi thì còn ngại gì mà không gạt bỏ nỗi buồn sang 1 bên, để còn chừa chỗ trống cho những kỷ niệm đẹp nhất dưới mái trường cấp 3.
Khi còn sự dạy dỗ của thầy cô thì mong nhanh chóng trở thành người lớn, khi chuẩn bị trưởng thành rồi thì ước gì ta quay trở lại ngày còn đi học. Những uất ức khi còn đi học có là gì so với những áp lực ngoài xã hội, va chạm rồi mới biết tâm trí chúng mình ngày đó thật hồn nhiên đến chừng nào.
Thời gian 3 năm không ngắn cũng không quá dài, nhưng đủ để chúng ta rơi lệ khi phải rời xa gia đình thứ 2, nơi cho ta tri thức, nơi cho ta sai, nơi khiến ta biết rằng, dù mai sau có đi đến đâu cũng chưa chắc tìm ra được những tình bạn không tính toán như thế này được nữa.
Để những lời chưa nói không đóng bụi trong ký ức, để những điều tiếc nuối được nói thành lời, chúng tôi đã hỏi các bạn học sinh điều nuối tiếc nhất những năm tháng học sinh là gì. Những giọt nước mắt đã rơi, những lời nói đầy nức nở rằng chẳng còn thời gian bên nhau để được yêu thương, được quý mến như những ngày đầu nữa.
Những lời tiếc nuối và gửi gắm của thế hệ học sinh 2001 Lê Hồng Phong, Hồ Chí Minh. (Clip: Kingpro)
Như hôm chia tay, cảm xúc của bạn Lê Hoàng Việt An (lớp 12 chuyên Văn 1 - THPT Chuyên Lê Hồng Phong - TPHCM) vẫn rất hỗn độn, quan trọng là vẫn chưa muốn ra trường và cảm thấy rất nhớ các bạn lẫn thầy cô và bạn bè. Và điều tiếc nuối nhất của cô nàng chính là đã trở thành 1 cựu học sinh của ngôi trường thân thương này. "Tương lai như thế nào thì mình không sợ bằng việc phải dừng lại khoảng thời gian tốt đẹp ở Lê Hồng Phong", chia sẻ của Việt An.
Ngược với mọi người, bạn Phạm Minh Quang (lớp 12 chuyên Văn 1) hiện không còn sự tiếc nào ở ngôi trường này khi đã nhanh tay thực hiện hết thông qua các caption đăng trên mạng xã hội.
Khi còn những ngày cuối cùng bên nhau thì bạn Nguyễn Thiện Đạt (lớp 12 chuyên Toán 2) mới nhận ra bạn bè ở Lê Hồng Phong không thể ở nơi thứ 2 nào có được. "Đến lúc này thì tụi em không thể nào quay lại thời gian trước đó để biết trân trọng nhau hơn nữa", Thiện Đạt tâm sự.
Còn đối với bạn Thảo Nguyên đến từ lớp 12 chuyên Lý 1 thì điều tiếc nuối nhất là đã không dành nhiều thời gian bên các bạn, chưa trải nghiệm hết những điều thú vị ở Lê Hồng Phong và chưa thật sự hết mình ở ngôi trường này.
Ngoài nói ra lời chưa nói thì những câu chúc sức khoẻ, lời cảm ơn sự kiên nhẫn dạy bảo đã được các bạn gửi đến thầy cô của mình 1 cách trân trọng nhất. "Mong các thế hệ sau hãy cố gắng tận hưởng những khoảng thời gian ở Lê Hồng Phong vì nó là điều tuyệt vời nhất trong thanh xuân của mình", Thảo Nguyên chia sẻ.
Một ngày là học sinh THPT Chuyên Lê Hồng Phong thì mãi mãi vẫn là học sinh Lê Hồng Phong. Hãy để nơi đây trở thành nơi cất giữ những hoài niệm đẹp nhất của tuổi thanh xuân mỗi người. Sau này lỡ có mệt mỏi, có cảm giác buông xuôi thì quay về đứng dưới mái trường 1 chút để biết rằng, ngày đó mình đã từng cố gắng đến chừng nào.
Những nụ cười hồn nhiên, vô tư sau này không phải muốn là có được đâu.
Chắc chắn dù có chia xa, cô vẫn luôn là người dõi theo từng bước chân của mỗi học trò trên đường đời.
Một mai khi trưởng thành cùng sự bận rộn thì khó mà tìm được những giây phút ngồi bệt ăn uống cùng nhau, rồi khoác tay nhau cùng hát 1 bài ca.
Hãy thử thổ lộ 1 lần tình cảm của mình để nỗi tiếc nuối này không lơ lửng trong suy nghĩ của chúng ta về sau.
Dòng lưu bút viết vội cũng trở nên vô giá vào thời điểm chia tay.
Năm tháng thanh xuân này bỗng trở nên đẹp nhất khi chúng ta có nhau.
"Hàng cây phượng dài trong sân nơi chúng ta khắc lên một trái tim, sao giờ đây khi xa nhau cây buồn ngơ ngác,..."