Một dạo... Có cô em gái chia sẻ với tôi rằng, em là sinh viên Báo chí, đang cộng tác viên viết bài cho một trang tin, nhuận bút không đủ tiêu, muốn tìm việc nhưng ở đâu cũng chỉ tuyển full-time, tôi bật cười trả lời:
“Nhiều bạn trẻ cũng đang làm việc part-time mà em ơi, sinh viên làm sao mà dám bỏ học đi làm được”. Xong em lại bảo rất muốn tìm một công việc lương cao, và thấy tiếc nuối khi đã quyết chọn theo nghiệp báo.
Thực ra với thời buổi kinh tế khó khăn, sinh viên thì nhiều, nhưng công việc khan hiếm, tìm việc đã là một bài toán nhức não, nữa là tìm việc lương cao. Đó là thực tế xã hội, chúng ta có chấp nhận hay không thì thực tế vẫn là thế.
Tôi nghĩ, em đã quá nhanh vội khi nói rằng mình hối hận bởi quyết định học Báo chí. Như Linh bạn tôi - (học việc Báo chí) của những năm về trước, khi quyết định thi khối D vào ngành Báo chí, người ta từng bảo Linh rằng, học Văn thì không xin được việc đâu!
Bên cạnh những lời khen ngợi, động viên thì vẫn có vài người lớn chê Văn ỏng eo. Nào là phải học tự nhiên, thi Kinh Tế, chứ học Văn thì lớn lên biết ăn cái gì? Người thì tỏ ra ái ngại, người thì khẳng định như đóng đinh. Cô bạn chỉ lặng im, không cãi, không tự ái, vì Linh tin vào chính mình.
Như Linh nói, tin vào chính mình, tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất, ít nhất là tin mình sẽ làm, rồi tin mình làm được. Mà kể cả không làm được, cũng chẳng sao, vì ta còn trẻ, còn trẻ là còn có quyền sử dụng thời gian. Ta cũng có rất nhiều con đường, nhưng chỉ có thể chọn lựa một trong số đó. Cũng giống như việc mỗi người không thể giỏi toàn diện, tranh hết cả phần của người khác. Hãy tìm ra đúng năng lực của bản thân và phát triển chính mình. Đừng vội chán nản.
Linh chia sẻ, vì học là một quá trình dài, khó và cần có chọn lọc. Nên cô bạn muốn chứng minh với những người lớn năm cũ từng nói “học Văn thì không xin được việc đâu”, rằng dù học gì, thậm chí học ở đâu, không quan trọng bằng sự cố gắng ở mỗi con người.
Quay lại với câu chuyện của em gái phía trên. Khi còn trẻ, hãy tự cho mình một công việc nhỏ thôi, dù đó chỉ là part-time lương thấp, trước khi đợi cơ may hay một ai đó ban cho. Bằng cách nào ư, trước tiên hãy tự hỏi bạn thích làm gì nhất? Tiếp theo là hỏi mình có thể làm gì, trong lĩnh vực nào? Nếu bạn quyết tâm cố gắng, thất bại cũng sẽ nản với bạn. Nếu biết phấn đấu, tiến lên thì từ chưa có, bạn sẽ dần có năng lực thật sự. Lương thấp thì có thể cao dần, không thì là năm bảy tháng hay thậm chí cả hai, ba năm.
Và hôm nay, với những gì Linh đã làm được, tôi nghĩ cô bạn đã lựa chọn hoàn toàn đúng. Cũng như Linh, cô nàng luôn cảm thấy hài lòng với bản thân ở hiện tại. Mặc dù nhiều lúc trường lớp khiến tôi bị mệt mỏi, lôi thôi và thậm chí muốn buông bỏ. Nhưng nhìn Linh, tôi lại mỉm cười và nhắc tôi tin mình, tin cả tương lai. Bạn cũng thế, nếu bạn đang chuẩn bị bắt đầu cuộc đi săn ước mơ, còn mơ hồ về hành trình phía trước, tôi khuyên bạn hãy bắt đầu bằng: niềm Tin.
Đừng dè chừng nữa, hãy thỏa hiệp với
ước mơ và niềm tin của bạn ngay đi!