Vì vô tâm, tôi đã mất cô ấy mãi mãi

Việt Quân Media (quanmedia_hn...@yahoo.com), Theo Mask Online 16:03 05/04/2012
Chia sẻ

Người mà tôi yêu thương nhất đã rời xa tôi thật rồi. Có phải đó là cách em trừng phạt tôi tàn nhẫn vì đã quá vô tâm và thờ ơ trong tình yêu này?

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra và rồi như một con thú điên dại lao đến bệnh viện. T nằm đó, đôi môi vẫn đỏ hồng như đang ngủ, nhưng dù tôi có lay, có gọi, có khóc thét lên đến thế nào đi nữa, cô ấy cũng không mở mắt ra nhìn tôi. Tôi muốn nói xin lỗi T ngàn lần vì đã quá vô tâm, đã quá thờ ơ với em, để giờ đây có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Chúng tôi đã yêu nhau suốt thời cấp ba và gắn bó cho tới tận bây giờ. T của tôi giản dị, đáng yêu và nghịch ngợm vô cùng…Em thường nói em là Tom sẽ đuổi bắt Jerry là tôi cho đến khi nào tôi nói không còn yêu em nữa. “Tom và Jerry luôn luôn tranh cãi, giành giật nhau nhưng không bao giờ rời xa nhau.” - Em đã luôn nhắc nhở tôi rằng chúng ta hãy yêu nhau như thế. Những phút giây đùa nghịch vui vẻ bên em, nhận được sự chăm sóc vô điều kiện của em sẽ là những ngày tháng hạnh phúc nhất mà tôi từng có.

Nhưng hạnh phúc thật sự lại thường trôi qua trước khi người ta cảm nhận và trân trọng nó. Tôi đã không biết trân trọng những tháng ngày có em bên cạnh. Yêu nhau càng lâu dài, tôi càng trở nên vô tâm và ích kỷ. Tôi thích xem bóng đá thông đêm, thích ngủ vào ban ngày mặc cho em có nhắc bao nhiêu lần rằng đó là thói quen không tốt cho sức khỏe. Tôi cũng từng bỏ học đi chơi game online, rồi mải chơi quên bẵng cái hẹn với em, làm cho em phải buồn và khóc rất nhiều…Tôi chẳng nhớ làm gì nhiều những ngày kỉ niệm năm, ngày Valentine hay quốc tế phụ nữ… Yêu nhau lâu rồi, tình cảm mới là quan trọng thôi, câu nệ gì quà cáp hay hình thức. Tôi là một thằng con trai như thế, vậy mà T vẫn yêu và chăm sóc tôi tỉ mỉ theo cách riêng của cô ấy. Tôi đâu ngờ có ngày cô ấy sẽ vĩnh viễn rời xa mình…

Cái giá tôi phải trả lớn quá, tôi sẽ trả đến bao giờ đây?! (Ảnh minh họa)

T chẳng mấy khi ốm vặt hay phải vào bệnh viện. Nếu có cũng chỉ khi nào thời tiết thay đổi, cô ấy có ho khan, cảm lạnh rồi lại tự khỏi. Trong mắt tôi, cô ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường, chẳng bao giờ kêu ca hay than phiền về bất cứ việc gì xảy ra với mình, cũng không bao giờ làm nũng đòi hỏi tôi phải nâng niu, chăm sóc. Có lẽ cũng chính vì vậy mà cái thói vô tâm của tôi ngày càng quá đà và trở nên trầm trọng.

Ngày hôm ấy, T bị sốt và mệt, người nổi mụn nước. Cô ấy gọi điện bảo tôi rằng đang bị dị ứng thời tiết, phải ở trong nhà tránh gió và rủ tôi đến chơi cho đỡ buồn. Trong chiếc áo len màu trắng, T đang ngồi đan chiếc khăn mùa đông cho tôi. Miệng vẫn còn cười nói vui vẻ và thỉnh thoảng lại đưa que đan đâm nhẹ vào lưng tôi, nhắc tôi phải biết mặc ấm đừng để ốm. Tôi đâu biết rằng đó sẽ món quà cuối cùng T đan cho tôi và cũng là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy em trong cuộc đời này.

Ba ngày sau đó, tôi có giải đấu bóng rổ giao hữu với trường bạn nên suốt ngày ở sân tập. Tập về mệt tôi lại ngủ li bì nên cũng chẳng có thời gian qua nhà thăm T. Thỉnh thoảng tôi có nhắn tin cho em, hỏi em đã đỡ sốt chưa, bệnh tình thế nào, có cần đến bệnh viện khám không? Em lúc nào cũng bảo tôi em cảm nhẹ thôi, vài ngày nữa là tự khỏi. Bố mẹ T hay đi công tác dài ngày không có nhà. Vì chủ quan nghĩ rằng em bị cảm nhẹ, nên tôi cũng chẳng mấy quan tâm, cũng không nghĩ đến việc đưa em đến bệnh viện làm gì. Cái thói vô tâm đến chết không chừa đã khiến tôi phải trả giá.

Ngày hôm ấy, tôi có trận bóng ở trường, tập tành chăm chỉ nên thắng đậm. Mấy anh em lại rủ nhau đi liên hoan đến tối muộn mới về. T có gọi nhỡ vào máy tôi vài cuộc. Nhưng vì ham chơi và vô tâm mà tôi đã không nghe, chỉ tắt máy rồi nhắn tin lại. Sau đấy tôi không thấy T nhắn tin trả lời nên cũng thôi. Chỉ đến khi tan tiệc, tôi về nhà rồi nằm vật ra giường, một cuộc gọi bất ngờ đến từ số của bạn T mới khiến tôi hãi hùng sực tỉnh. Tiếng khóc nấc nói không nên lời qua điện thoại: “T…đi rồi anh ơi…Bạn ấy bị tràn dịch màng phổi…không phải dị ứng thời tiết.”

Lời nói thật mà tôi nghe cứ như đùa. Ngay lập tức tôi hỏi lại T làm sao??? Cho đến khi nghe thấy cụm từ  “T nó chết rồi”, thì cảm giác như tôi cũng chết theo câu nói ấy. Sao cơ, sao có thể?!? Đùa thì cũng phải có lương tâm chứ. Người yêu tôi mới đây còn khỏe mạnh ngồi đan khăn và hát cho tôi nghe. Mạng sống của con người, đâu phải nói chết là chết dễ như thế…

Tôi điên cuồng lao ra ngoài, đến gặp T lần cuối nhưng đã không còn kịp. Tiếng khóc nấc của tất cả mọi người trong gian phòng như nói cho tôi biết một sự thật. Tôi vẫn không thể tin vào việc em bỏ tôi ra đi quá nhanh. Chỉ sau một cuộc điện thoại, mà tôi đã mất T mãi mãi…

Trong tôi lúc này là cảm giác sợ hãi, đau đớn và hoang mang tột cùng. Không còn em trên cõi đời này, cuộc sống với tôi không còn ý nghĩa. Tôi ân hận quá, tại sao tôi không sớm nhận ra điều này để gần gũi hơn, để quan tâm và trân trọng em hơn. Nếu như tôi chú ý đến bệnh tình của em, đưa em đi bệnh viện khám bệnh… Nếu như tôi ấn nút nghe cuộc điện thoại cuối cùng từ em, tôi đã có thể ở bên em những giây phút cuối…, sẽ không đau và ăn năn đến nhường này.

Ngày đưa em, tôi đã không dám ra khỏi nhà, vì tôi biết mình không đủ bình tĩnh chứng kiến cảnh đó. Người mà tôi yêu thương nhất đã rời xa tôi thật rồi. Có phải đó là cách em trừng phạt tôi tàn nhẫn vì đã quá vô tâm và thờ ơ trong tình yêu này.

Những ngày sau đó, lời kể của mọi người càng khiến tôi đau đớn và dằn vặt bản thân mình hơn. Hóa ra vì chủ quan nghĩ rằng bị cảm nhẹ mà em đã tự ra ngoài mua thuốc uống. Đến khi bị ngất ở ngoài đường, mọi người đưa T vào viện mới biết, T đi rất nhanh. Đúng cái lúc T gọi điện cho tôi, lúc em cần tôi nhất thì tôi đã lạnh lùng tắt máy!

Chiếc khăn em đan cho tôi vẫn còn dang dở, Facebook của em vẫn còn đó nhưng từ giờ sẽ chẳng có một dòng tin nhắn nào cho tôi, sẽ không bao giờ còn người con gái luôn chờ đợi tôi sau mỗi trận bóng, nhắc nhở tôi giữ gìn sức khỏe và chăm sóc cho tôi mỗi ngày…

Có lẽ trong tình yêu, sự vô tâm chính là cái tội rất lớn và chúng ta tuyệt đối không nên mắc phải dù chỉ trong một tích tắc. Cái giá tôi phải trả lớn quá, tôi sẽ trả đến bao giờ đây?!

 

Để chia sẻ những câu chuyện thật về bạn và một ai đó bạn biết, hãy gửi mail về theo địa chỉ cauchuyenthatcuatoi@kenh14.vn. Những tâm sự của bạn sẽ được mọi người lắng nghe và chia sẻ.


TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày