Dạo này có hứng thú với việc một mình xách xe lên và đi. Có thể là đi lượn dăm ba vòng phố xá khu mình ở, có thể là chui tọt vào góc quán đông người, lôi một quyển sách ra đọc, thi thoảng nhìn xuống lòng đường như kiểu chờ đợi một ai đó, một điều gì đó rồi cúi xuống đọc sách tiếp…
KFC, Lotteria,… mấy cái quán ăn nhanh (đại loại thế) thì đi một mình cũng chẳng sao, nhưng quán café, rạp chiếu phim nếu đi một mình chắc sẽ bị nhìn như xuyên thủng. Kiểu: “Ế à?”, “Có rảnh không mà đi có một mình vậy?”, “Tội nghiệp, chắc buồn nhiều lắm ha, chúc vui!”. Là vì sao? Là bởi mấy chỗ đồ ăn nhanh dễ giải thích cho những kẻ phải “một mình”, kiểu có một mình thì mới không đi café với người yêu, mới không đi xem phim, cũng lười đi chợ nấu ăn, nên chui vào mấy quán ăn cứu đói cái dạ dày, lỡ mà ngồi lâu lâu một chút cũng không ai thèm đuổi. Còn thử, đi một mình vào mấy quán café, ngồi lâu lâu một chút được tặng mấy chữ “có vấn đề” miễn phí, vào rạp chiếu phim hết suất chiếu thì chịu khó lết thân ra về, chứ ngồi thêm xíu nữa có người ra đuổi: “Anh/chị ơi, vui lòng ra cửa giúp em, em còn vệ sinh rạp cho suất chiếu sau!”. Xong ẻm cười cũng ít có tươi, còn mình thì mếu. Ờ, có hâm đâu mà ngồi lâu mấy chỗ đó. Ế chứ ít có điên!
Vậy, suy cho cùng, “một mình” đi quẩn đi quanh có vài ba chỗ chịu khó chứa chấp mình. Vốn dĩ, “một mình” làm gì cũng là đơn lẻ, cũng khó khăn trăm bề, nay “một mình” tìm niềm vui cũng thành tất tả ngược xuôi. Mà, mấy kẻ thường xuyên phải “một mình” hết ngày này qua tháng khác, năm này sang năm khác dần mòn cũng trở nên khó tính trong chuyện tình yêu. Là phải tìm cho ra một người hiểu mình, chịu khó yêu thương mình, cũng chịu khó nhường nhịn cái sở thích “một mình” của mình. Bởi, “một mình” quen rồi mà, tự nhiên bắt bỏ cũng hơi khó.
Rồi thì, ai trong đời cũng phải có vài ba lúc “một mình”, hoặc muốn được “một mình”. Qua cái thời ấy, là đến thời “hai mình”, rồi “ba bốn mình”… Nhưng có lẽ, phải nhiều lần “một mình” mới thấm, mới ngấm cái vị cô đơn đăng đắng, mới biết hóa ra bản thân cũng quá đỗi nhàm chán và tẻ nhạt, mới phải giật mình mà thốt lên rằng: “Đã chán lắm rồi, kiếm người yêu mau thôi!”.
Ừ thì, có “một mình” mới hiểu để mà trân trọng, để mà nâng niu người sẽ đến cứu rỗi tâm hồn mình cằn khô già cỗi. Chí ít thì sau những ngày tháng lang thang “một mình”, bỗng thấy mỏi gối chùn chân mà muốn tìm tay ai níu vội, muốn thân thương trao gửi tiếng “mình ơi…” ngọt lịm tim.
Một mình thì buồn thật đấy, nhưng cũng là cần thiết trong những ngày rong chơi tuổi trẻ, có đúng không?