Thực ra, tình yêu chẳng khác nào cuộc đời, anh ạ. Chỉ đi qua hết các cuộc chơi mới biết mỏi mệt mà dừng, chỉ đi qua hết đau thương thì mới biết tỉnh mà cứng lòng trước hết thảy lừa lọc, hợp tan. Chỉ khi biết cuộc đời không hữu hạn mới biết thời gian chẳng dừng lại, còn dòng đời cứ trôi. Chỉ khi biết giật mình thức tỉnh mới nhận ra, chúng ta đã lãng phí quá nhiều tuổi trẻ.
Em đã băng qua biết bao nhiêu nhọc mệt để kiên trì một quãng thời gian đằng đẵng vết thương, đã ủ biết bao nhiêu ấm ức lẫn tổn thương để vững lòng mải miết chạy theo anh mỗi chặng. Khi ấy em thật dũng cảm. Khi ấy, em chẳng biết mình lấy đâu ra dũng khí, lấy đâu ra sức lực để yêu anh.
Nhưng rồi bây giờ em nhận ra, sự hồ đồ và cố chấp khi đó chỉ đổi lấy một kết quả phí hoài, khi em gục đầu vào thương nhớ chỉ để hy vọng sự ngoái đầu của một người, người ấy lại chẳng bao giờ trân trọng tình cảm ấy của em.
Em không trách cứ anh, cũng chẳng thừa nhận bản thân em ngốc nghếch. Chỉ là bằng ấy thời gian chơi trò đuổi bắt, em vẫn cứ là thua, thua anh, thua chính cảm xúc yếu đuối của em, thua một cách triệt để, thua chẳng còn lại gì.
Em chẳng nhớ mình đã làm cách nào để đứng lên, càng không biết mình đã phải mất bao lâu để luyện tập cho trái tim ma sát với sỏi đá. Chỉ biết rằng em trong những năm tháng trầy trật để thoát khỏi mộng mị đó, tốn bao nhiêu nước mắt, vắt bao nhiêu nhung nhớ, cho đến khi cạn kiệt, mới thừa nhận mình đã sai.
Kỳ lạ là, con người ta luôn phải trả giá cho những việc mình làm. Luôn phải để hốc mắt khô khốc vì vệt nước mắt mới có thể luyện cho nó đừng rơi, luôn phải để trái tim đông cứng lại thành đá mới có thể luyện cho nó đừng dễ dãi đập mạnh, luôn phải để vết thương hoại tử thì mới có thể luyện cho nó đừng tiếp tục mưng mủ và chảy máu.
Giống như một cuộc phẫu thuật, khối u cần cắt bỏ, con người ta mới có thể sống tiếp.
Giống như một câu chuyện, phải kết thúc thì mới được tiếp tục bắt đầu.
Em đã không còn ngủ vùi trong thương tổn, đã không còn nhớ anh trong quay quắt tháng ngày. Cái gì đã qua em đã biết cách bỏ nó lại quá khứ. Không đau lòng, cũng chẳng hối tiếc.
Thế nhưng phải đến bao giờ em mới có thể lại biết đến hai chữ “yêu thương”?