18 tuổi - tôi thực sự thấm thía đến tận cùng của nỗi nhục nhã và đau đớn khi gạt nước mắt đi phá thai một mình. Nhiều bạn sẽ thầm chửi tôi là “Đồ ngu”, “Đáng đời”…. nhưng nếu các bạn chỉ chửi một, thì tôi đã thầm nguyền rủa bản thân mình hàng nghìn, hàng vạn lần. Tôi không viết ra câu chuyện của mình vì tiếc nuối chuyện tình với kẻ tệ bạc kia. Tôi chỉ tiếc mình đã không đủ bản lĩnh để nói “không” với chuyện quan hệ quá dễ dãi, và cuối cùng cái giá phải trả lại lớn đến thế này.
Cách đây vài tháng khi mọi chuyện vẫn còn suôn sẻ, tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra được những chuyện của ngày hôm nay. Tôi cũng không thể tin nổi mình sẽ đánh mất hết tất cả mọi thứ chỉ sau một quyết định sai lầm. Khi đó việc học hành, gia đình, bạn bè của tôi vẫn đang rất ổn. Đặc biệt là tôi lại mới có người yêu. Người tôi đang là sinh viên đại học năm nhất nên có rất nhiều thời gian để quan tâm, chăm sóc: từ việc đưa đón tôi đi học cho đến chuẩn bị các bữa ăn trưa, thậm chí cả ăn đêm cho tôi đỡ gầy. Thời gian đó lúc nào tôi cũng thấy mình như đang bay bổng trên mây. Tôi cảm thấy vô cùng tự hào về anh nên dù bạn bè thỉnh thoảng có nhận xét không hay về anh ấy, tôi cũng bỏ ngoài tai, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng hội bạn đang ghen tị với mình.
Ban đầu 2 đứa hay đi chơi ở ngoài, nhưng đi lượn phố mãi cũng chán. Thỉnh thoảng tôi và anh lại qua nhà nhau. Bố mẹ tôi đi làm hết, 2 chúng tôi tha hồ ở bên nhau, cùng học bài, xem phim hay nghe nhạc, tận hưởng thế giới riêng mà chẳng lo bị ai quấy rầy. Tôi hầu như không đề phòng, lo lắng điều gì khi nằm cạnh anh, ôm anh ngủ. Có lẽ tôi đã quá ngây thơ, quá tin vào anh nên chẳng hề nghĩ ngợi điều gì. Ban đầu anh cũng chỉ ôm hôn tôi nhẹ nhàng, nhưng với anh dường như là không đủ. Khi anh định làm quá lên, tôi đã phản đối, thậm chí có lúc còn cãi nhau to với anh. Nhưng sau đó anh lại dỗ dành tôi và tần suất chúng tôi ở bên nhau nhiều hơn. Một lần, anh năn nỉ và nói quá nhiều nên tôi đã gật đầu đồng ý. Tôi không ngờ cái gật đầu đồng ý ấy lại dẫn tôi đến hết lần này đến lần khác “vượt rào”.
Sau mỗi lúc ở bên nhau, anh càng quan tâm và chăm sóc tôi nhiều hơn. Lúc đó tôi cũng thầm nghĩ rằng mình đã tìm được người yêu đích thực, tôi đã trao gửi cái “ngàn vàng” cho đúng người. Một vài lần khi tôi tỏ ra lo lắng về chuyện có thai thì anh lại gạt đi, anh nói là anh đã tính toán kĩ lắm rồi, không “dính” đâu mà lo. Thậm chí có lần anh còn nói rằng nếu có con thì chúng mình lấy nhau, anh sẽ có trách nhiệm với em. Lúc đó không hiểu sao tôi như 1 con ngốc và tin hoàn toàn vào những điều anh nói.
Đến khi bị chậm mấy ngày, tôi nói với anh nhưng anh bảo cứ từ từ chờ mấy ngày đã. 1 tuần rồi 2 tuần trôi qua, tôi thực sự hốt hoảng còn anh thì cáu gắt nói tôi toàn tưởng tượng. Tôi âm thầm đi mua que thử và gần như đứng tim khi thấy 2 vạch. Tôi òa khóc khi gọi điện thoại cho anh, nói anh phải đến ngay nhưng mãi tận chiều tối anh mới đến. Anh bảo bận việc nên mai sẽ đưa tôi đi khám lại cho chắc. Tuy nhiên sau đó tôi chỉ biết chờ và chờ, vì ngày nào anh cũng có việc bận. Ngày đi khám, tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ, mặt mũi tái dại đi và khi bác sĩ nói thai đã được 9 tuần rồi, đã có tim thai rồi, tôi sợ hãi bấu víu lấy anh như người sắp chết đuối. Thế nhưng, anh chỉ buông một câu lạnh lùng: “Như thế nào, em định như thế nào?”. Khi thấy tôi rơm rớm nước mắt anh mới bắt đầu an ủi, anh nói chúng mình phải “bỏ” đi thôi, cả 2 còn đang đi học. Tôi biết đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn không thể nào chịu đựng được.
Tâm hồn tôi thực sự tan nát. Nỗi ám ảnh nhục nhã và đau đớn này sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời.
Về nhà, lên mạng đọc về chuyện phá thai càng khiến tôi sợ hãi. Tôi gọi điện thoại cho anh nói về ý định cưới nhau, nhưng chỉ nhận được những tràng quát tháo, giận dữ trong máy. Anh bảo tôi bị điên mới nghĩ đến việc cưới xin vào lúc này, anh mới học năm nhất, còn tôi mới 18 tuổi… Tôi quá sợ hãi nên cứ trì hoãn mãi việc này, chỉ khi những biểu hiện buồn nôn, chóng mặt tăng lên quá rõ rệt, không thể giấu được nữa tôi mới buộc mình đối diện với sự thật là phải đi phá thai. Có thể là do tôi tưởng tượng ra, nhưng tôi luôn có cảm giác em bé trong bụng đang chuyển động, đó là con của tôi. Thực sự tôi cảm thấy rất bế tắc, tôi những tưởng được anh động viên nhưng thay vào đó chỉ là những lời giục giã, cáu gắt; thậm chí có lần anh còn đe dọa, chửi bới khi tôi không muốn đi phá thai.
Mọi việc lên đến đỉnh điểm khi anh khăng khăng bắt tôi đi phá thai ở phòng khám còn tôi thì muốn đến bệnh viện. Đọc rất nhiều những thông tin trên mạng về các phòng phá thai tư nhân khiến tôi không đủ can đảm để đi đến đó. Anh thì sợ đến bệnh viện đông người sẽ có người nhận ra chúng tôi. Sau khi cãi nhau về việc này, anh đã thẳng thừng tuyên bố nếu tôi đến bệnh viện phá thai thì anh sẽ không đi cùng, đến phòng khám thì hãy gọi cho anh. Tôi đau đớn chỉ muốn ngã quỵ khi nghe những điều đó. Ngày tôi đến bệnh viện để bỏ đi đứa con của 2 người, anh ung dung ngồi chơi điện tử. Số tiền để đi giải quyết, tôi cũng phải vay từ một đứa bạn.
Trong khi những người khác có người thân ở bên để động viên, thì một mình tôi lê từng bước chân nặng nề đi làm thủ tục rồi chịu đựng ánh mắt dò xét, những câu hỏi đến nhói lòng của các bác sĩ. Thai của tôi đã gần 12 tuần, không thể hút mà phải nạo. Nước mắt tôi chảy liên tục trong suốt thời gian ngồi xếp hàng chờ đến lượt mình. Tôi không biết phải nói thế nào về cảm giác lúc đó nữa, nhưng quả thực giờ phút này tôi không dám nghĩ lại. Khi thay chiếc váy trắng để chuẩn bị vào phòng thủ thuật tôi chỉ muốn chạy trốn. Vừa buồn nôn vừa sợ, tôi phải lấy tay che miệng để không nôn thốc ra khi bước chân vào đó. Tiếng kim loại va lách cách của các dụng cụ, mùi thuốc sát trùng cùng những thứ mùi tanh tưởi khó gọi tên ở căn phòng ấy sẽ ám ảnh tôi đến hết đời. Nằm ở trên chiếc giường và chờ đợi bác sĩ chuẩn bị là khoảng thời gian dài và nặng nề nhất với tôi. Tôi liên tục bị mắng vì khóc quá nhiều. Thế rồi, việc kinh khủng nhất cuộc đời tôi cũng được bác sĩ lạnh lùng bắt đầu…
Từng dụng cụ được đưa vào người tôi. Tôi đau đớn gần như là ngất đi dù đã được gây tê. Có lúc đau không thể chịu nổi tôi chỉ muốn ngồi dậy và nói “cháu không làm nữa”, nhưng lúc đó để nói được 1 câu cũng quá khó khăn. Tiếng máy chạy rì rì, tiếng bác sĩ trao đổi nói “thai lớn quá nhỉ”, “vẫn còn sót đấy”… đến tận bây giờ vẫn văng vẳng bên tai tôi. Bụng tôi như bị ai rút ruột, đau buốt đến tận óc. Quãng thời gian đó cứ kéo dài mãi không thôi, tôi tưởng mình sẽ chết đi trong căn phòng đầy những vật dụng inox sáng choang, cùng thứ mùi sát trùng nồng nặc đến buồn nôn này. Xong việc, cũng là lúc tôi nằm thoi thóp như sắp chết vì quá đau đớn. Khi được họ đưa lên xe đẩy ra khỏi phòng thủ thuật, ngay lúc đó tôi chỉ muốn chết.
Cơn đau hành hạ tôi đến hết ngày hôm đó thì cũng đỡ hơn. Nhưng nỗi đau trong tâm hồn, trong suy nghĩ của tôi thì mãi mãi tôi không thể vượt qua nổi. Nhục nhã, chán nản, tôi thấy mình đã đánh mất tất cả, đặc biệt là lòng tin. Tôi không biết miêu tả cảm giác vô vọng, hụt hẫng của mình như thế nào nữa, chỉ biết rằng hàng chục đêm sau hôm ấy, tôi vẫn mơ đến căn phòng trắng toát, mùi tanh tưởi và sát trùng nồng nặc. Những ai từng trải qua chuyện kinh khủng này sẽ hiểu những dòng tôi viết, và sẽ hiểu cho tâm trạng của tôi.
Sau khi biết tôi đi phá thai, kẻ khốn nạn kia cũng không hề hỏi han tôi lấy 1 câu. Một mình tôi phải chịu đựng tất cả. Tôi vẫn cố lết đi học rồi lại về nhà, tỏ ra bình thản trước mặt bố mẹ và bạn bè. Tôi không còn đủ nước mắt để khóc, mà chỉ muốn được “băm nát” anh ta ra và hét lên với mọi người “Tôi là một đứa con gái tồi tệ. Tôi đã nhẫn tâm bỏ đi đứa con của mình”. Đến bây giờ, tôi vẫn sợ hãi mỗi khi đưa tay lên áp vào bụng, 12 tuần – tôi tin hình hài đó đã đủ lớn, và tôi sẽ phải trả giá cho việc giết hại chính đứa con tội nghiệp đang thành hình. Sẽ còn dài lắm những cơn ác mộng, ám ảnh và nước mắt, tôi biết chứ…