Trong nhiều năm qua, điện ảnh cổ trang Việt Nam đã phải đối mặt với vô số tranh cãi và chỉ trích từ khán giả cũng như giới chuyên môn. Nguyên nhân chính xuất phát từ việc thiếu sự nghiên cứu kỹ lưỡng về trang phục cổ đại, dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng trong việc tái hiện hình ảnh lịch sử trên màn ảnh.
Nhiều bộ phim cổ trang Việt Nam đã vấp phải những phản ứng trái chiều về mặt tạo hình. Dù được quảng bá là những dự án tâm huyết nhằm khôi phục văn hóa cổ đại Việt Nam, nhưng nhiều chi tiết trong trang phục của các nhân vật bị cho là không phù hợp với thời kỳ lịch sử được mô tả.
Những tranh cãi này không chỉ ảnh hưởng đến sự đón nhận của khán giả đối với các tác phẩm điện ảnh, mà còn làm dấy lên lo ngại về việc xuyên tạc lịch sử và văn hóa dân tộc. Nhiều người cho rằng, việc sử dụng trang phục không chính xác trong phim ảnh có thể dẫn đến những hiểu lầm về di sản văn hóa Việt Nam, đặc biệt là đối với thế hệ trẻ và khán giả quốc tế.
Ngoài ra, một số bộ phim cổ trang Việt Nam còn bị chỉ trích vì chạy theo yếu tố thẩm mỹ hiện đại mà bỏ qua tính xác thực lịch sử. Điều này thể hiện qua việc sử dụng các chất liệu vải không phù hợp với thời đại, hay thiết kế cầu kỳ quá mức cần thiết so với thực tế cuộc sống của người Việt cổ đại.
Tất cả những yếu tố trên đã tạo nên một bức tranh không mấy tích cực về điện ảnh cổ trang Việt Nam trong mắt công chúng. Nhiều người cho rằng, các nhà làm phim đang thiếu sự tôn trọng đối với lịch sử và văn hóa dân tộc, đồng thời không đầu tư đúng mức cho công tác nghiên cứu và tư vấn chuyên môn.
Tình trạng này đã đặt ra một thách thức lớn cho các nhà làm phim Việt Nam: làm thế nào để tạo ra những tác phẩm cổ trang vừa có giá trị giải trí, vừa đảm bảo tính xác thực lịch sử và thẩm mỹ? Đây không chỉ là vấn đề của riêng ngành điện ảnh, mà còn liên quan đến việc bảo tồn và phát huy di sản văn hóa dân tộc trong thời đại mới.
Trong bối cảnh đó, sự xuất hiện của bộ phim điện ảnh "Cám" đã tạo nên một làn gió mới cho điện ảnh cổ trang Việt Nam. Với sự đầu tư nghiêm túc và chuyên nghiệp vào khâu trang phục, "Cám" đã chứng minh rằng việc tôn trọng lịch sử và sáng tạo nghệ thuật có thể song hành một cách hài hòa.
Bộ phim "Cám" được đạo diễn bởi Trần Hữu Tấn, với nhà sản xuất Hoàng Quân đảm nhận vai trò quan trọng trong việc định hướng và đầu tư cho dự án. Một trong những điểm đáng chú ý nhất của bộ phim là sự tham gia của nhà nghiên cứu Phan Thanh Nam (còn được biết đến với nghệ danh Họa sĩ Ấm Chè) với vai trò cố vấn lịch sử và phục trang.
Theo chia sẻ của đạo diễn Trần Hữu Tấn, ekip sản xuất đã dành ra một thời gian dài để nghiên cứu và chuẩn bị cho phần trang phục của phim. Họ đã tham khảo nhiều tài liệu lịch sử, tranh ảnh cổ, và làm việc chặt chẽ với các chuyên gia về văn hóa và lịch sử Việt Nam, đặc biệt là nhà nghiên cứu Phan Thanh Nam.
Nhà nghiên cứu Phan Thanh Nam, với kiến thức sâu rộng về cổ phục Việt, đã đóng góp nhiều ý kiến quý báu về việc tái hiện trang phục giai đoạn cuối Lê Trung hưng - đầu thời Nguyễn, giúp cho phim có được sự chân thực và độ tin cậy cao về mặt lịch sử. Ông chia sẻ: "Chúng tôi đã cố gắng tái hiện một cách chân thực nhất trang phục thời Lê sơ, dựa trên các tài liệu lịch sử và nghiên cứu kỹ lưỡng. Mỗi chi tiết, từ kiểu dáng áo, họa tiết trên vải, đến cách thức đội mũ, đều được chúng tôi cân nhắc kỹ lưỡng."
Nhà sản xuất Hoàng Quân cũng chia sẻ về quá trình làm việc đầy thách thức nhưng cũng rất thú vị: "Chúng tôi đã đầu tư rất nhiều thời gian và công sức để tìm hiểu về chất liệu vải, kỹ thuật dệt, và cả cách thức may vá của người xưa. Mục tiêu của chúng tôi là tạo ra những bộ trang phục vừa đẹp mắt, vừa có tính xác thực lịch sử cao."
Một điểm đáng chú ý khác là việc ekip phim đã kết hợp giữa yếu tố truyền thống và hiện đại một cách tinh tế. Họ đã sử dụng các kỹ thuật may hiện đại để tạo ra những bộ trang phục có độ tinh xảo cao, nhưng vẫn giữ được tinh thần và hơi thở của thời đại giao thời giữa 2 triều đại trong lịch sử.
Ngoài ra, "Cám" còn gây ấn tượng với việc sử dụng các chất liệu vải tự nhiên như lụa, đũi, lanh... đúng với những gì người Việt thời xưa sử dụng. Điều này không chỉ tạo nên sự chân thực về mặt hình ảnh, mà còn giúp các diễn viên cảm nhận được không khí của thời đại mà họ đang thể hiện.
Tuy nhiên, cũng cần phải nói rằng không phải tất cả các yếu tố trong phim đều hoàn toàn tuân theo lịch sử. Có một số chi tiết được điều chỉnh để phù hợp với yêu cầu nghệ thuật của bộ phim. Nhưng điều quan trọng là ekip sản xuất đã có sự cân nhắc kỹ lưỡng và luôn đặt mục tiêu tôn trọng lịch sử lên hàng đầu.
Sự ra đời của bộ phim "Cám" đánh dấu một bước tiến quan trọng trong cách tiếp cận cổ phục Việt trong điện ảnh. Nỗ lực của đạo diễn Trần Hữu Tấn, nhà sản xuất Hoàng Quân, cố vấn lịch sử và phục trang Phan Thanh Nam, cùng toàn bộ ekip sản xuất trong việc nghiên cứu, tham vấn chuyên gia và đầu tư chỉn chu vào khâu trang phục đã mang lại những kết quả đáng ghi nhận.
Trước hết, phim đã nhận được phản ứng tích cực từ công chúng và giới chuyên môn về mặt tạo hình. Nhiều khán giả bày tỏ sự hài lòng khi được chiêm ngưỡng những bộ trang phục đẹp mắt và mang đậm bản sắc văn hóa Việt Nam. Điều này không chỉ tạo ra giá trị giải trí, mà còn góp phần nâng cao nhận thức của công chúng về di sản văn hóa dân tộc.
Bên cạnh đó, cách tiếp cận nghiêm túc và chuyên nghiệp của "Cám" trong việc tái hiện cổ phục Việt đã mở ra một hướng đi mới cho điện ảnh cổ trang Việt Nam. Nó chứng minh rằng việc tôn trọng lịch sử và sáng tạo nghệ thuật không phải là hai yếu tố đối lập, mà có thể bổ trợ cho nhau một cách hiệu quả.
Hơn nữa, sự thành công của "Cám" trong việc tạo dựng hình ảnh cổ phục Việt cũng có giá trị giáo dục to lớn. Thông qua bộ phim, khán giả, đặc biệt là thế hệ trẻ, có cơ hội được tiếp cận với những kiến thức về trang phục, văn hóa và lịch sử Việt Nam một cách sinh động và hấp dẫn.
Tuy nhiên, cũng cần nhìn nhận rằng đây mới chỉ là bước đầu trên con đường dài để nâng tầm điện ảnh cổ trang Việt Nam. Vẫn còn nhiều thách thức phía trước, từ việc cân bằng giữa tính xác thực lịch sử và yêu cầu thẩm mỹ điện ảnh, cho đến việc duy trì sự đầu tư nghiêm túc vào công tác nghiên cứu và tư vấn chuyên môn.
Kết lại, "Cám" đã mở ra một chương mới cho điện ảnh cổ trang Việt Nam. Với sự đầu tư nghiêm túc vào nghiên cứu lịch sử và tái hiện cổ phục, bộ phim đã đặt nền móng cho một hướng đi mới, nơi giá trị văn hóa được tôn vinh đúng cách nhưng vẫn tiệm cận với nhãn quan thẩm mĩ hiện đại.