Bố vô tình thấy cảnh vợ tôi ngồi giặt quần áo, lập tức gọi điện bắt tôi về

hana, Theo doisongphapluat.nguoiduatin.vn 11:16 11/02/2025
Chia sẻ

Tôi nhận được cuộc gọi từ bố vào một buổi chiều khi sắp bắt đầu ăn tiệc cùng bạn bè. Giọng ông trầm, nhưng rõ ràng có chút giận dữ: Vợ con đang làm gì với đống quần áo của gia đình, con có biết không?

Lan – vợ tôi, vừa mới sinh con đã hơn 1 tháng, nhưng ở nhà có mẹ tôi và một cô giúp việc phụ chăm con. Vì vậy tôi không mấy bận tâm lo lắng đến việc nhà và chăm con. Tất nhiên tôi vẫn dành thời gian phụ vợ chăm con buổi tối, nhưng lịch sinh hoạt, lịch dành cho các mối quan hệ bạn bè, công việc của tôi dường như không bị ảnh hưởng bởi Lan luôn nói: "Anh cứ ưu tiên công việc, đồng nghiệp. Ở nhà vẫn ổn".

Vậy nên khi bố bắt về gấp, tôi chẳng hiểu chuyện gì? Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang làm điều gì đó khiến bố không hài lòng, nên ăn vội bữa ăn với đồng nghiệp, bạn bè để về ngay.

Vừa bước vào nhà, tôi đã nghe tiếng nước chảy từ phòng giặt. Khi đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người.

Lan đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, cúi xuống chậu nước, đôi tay gầy guộc ngâm trong làn nước lạnh, cẩn thận vò từng chiếc áo sơ mi của tôi. Tôi không hiểu. Chúng tôi có máy giặt. Nhà cũng có người giúp việc. Vậy tại sao cô ấy phải tự làm điều này?

Tôi hỏi, Lan nói: "Em sợ áo sơ mi của anh cho vào máy sẽ bị xỉn màu, nhanh cũ"

Lời cô ấy nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi cảm thấy nặng trĩu.

Trước khi tôi kịp nói gì, bố tôi đứng ngay cửa, nhìn tôi với ánh mắt thất vọng: "Con nghĩ thế nào về việc này?"

Tôi hơi bối rối vì chẳng hiểu bố muốn gì, nhưng chẳng phải đây là việc phụ nữ vẫn làm sao bố? Mẹ cũng từng giặt áo cho bố mà.

Bố kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, rồi kể bằng giọng trầm ấm, nhưng mỗi câu nói như một nhát dao cứa vào lòng tôi.

"Hồi đó, mẹ con cũng như vợ con bây giờ, lúc nào cũng nghĩ cho chồng. Trời lạnh cũng ngâm tay vào nước, dù mệt cũng không dám nghỉ. Khi bố hỏi, mẹ con nói rằng "Đây là việc em nên làm". Bố cũng từng nghĩ như con, rằng phụ nữ phải chăm lo cho chồng con, đó là điều hiển nhiên. Nhưng con biết không, có lần bố vô tình nghe mẹ con khóc. Bà ấy không khóc vì giặt đồ cực nhọc, mà khóc vì tủi thân. Vì có những việc bà ấy làm mãi, chẳng ai nói một lời cảm ơn, cũng chẳng ai hỏi bà ấy có mệt không. Người phụ nữ, một khi đã yêu, họ sẽ hy sinh tất cả cho gia đình, nhưng điều họ sợ nhất không phải là vất vả – mà là sự vô tâm của chồng mình."

Bố vô tình thấy cảnh vợ tôi ngồi giặt quần áo, lập tức gọi điện bắt tôi về- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi cứng người. Bố tiếp tục nói, giọng ông chậm rãi nhưng đầy sức nặng, rằng, tôi đừng để vợ mình giống mẹ. Đừng để cô ấy một mình gánh vác mọi thứ mà cứ nghĩ đó là điều hiển nhiên.

"Cô ấy vừa sinh con, sức khỏe còn yếu, vậy mà vẫn ngồi đây giặt áo cho con, chỉ vì muốn con trông chỉnh tề khi đi làm. Nhưng con có từng hỏi vợ con hôm nay có mệt không? Con có từng nghĩ cho cô ấy như cô ấy nghĩ cho con không?"

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Nhìn Lan, tôi nhận ra suốt thời gian qua, tôi chưa từng thực sự quan tâm đến cô ấy. Tôi lo kiếm tiền, nghĩ rằng mình đi làm là đã đủ trách nhiệm. Tôi cũng yêu vợ, nhưng lại vô tâm đến mức không nhận ra cô ấy cần tôi san sẻ những điều nhỏ bé như thế này.

Trước khi đứng dậy bước ra ngoài, nhưng trước khi đi, ông nói một câu khiến tôi nhớ mãi:

— Người đàn ông không hơn nhau ở việc kiếm được bao nhiêu tiền, mà ở chỗ họ đối xử với vợ mình như thế nào.

Tối hôm đó, tôi tự mình giặt nốt chỗ quần áo còn lại. Và suốt đêm, tôi cứ nằm suy nghĩ mãi về lời bố nói.

Tôi đã sai.

Nhưng tôi tự hỏi, liệu có phải đàn ông chúng tôi vốn dĩ đã quen với suy nghĩ rằng phụ nữ sinh ra là để lo cho chồng con? Hay chúng tôi đang lặp lại sai lầm của những thế hệ trước mà không nhận ra?

Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày