Khu nhà tôi đang sống có một ông lão mù. Ông lão mù sống ở đây từ rất lâu rồi, nhưng mãi đến gần đây tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của ông. Mẹ tôi bảo, ông chỉ sống một mình, suốt ngày lại ru rú trong nhà mà tôi lại đi học nhiều nên có lẽ là chưa thấy ông bao giờ. Bỗng nhiên vài ba hôm nay, ông ra ngoài nhiều hơn mọi khi.
Một sáng chủ nhật, tôi ở nhà phụ mẹ đi chợ, nấu cơm cho cả gia đình. Lúc mẹ nhờ tôi ra tiệm tạp hóa đầu phố mua hộ mẹ chai nước tương, tôi nhìn thấy ông lão mù lòa quen thuộc đang ngồi bệt bên vỉa hè, đôi mắt dù mù lòa nhưng lại có vẻ đang nhìn thứ gì đó rất xa xăm. Vì vừa đi vừa quan sát, tôi vô tình vấp té xuống gần chỗ ông lão. Ông lão nghe tiếng "bịch", liền ngồi bật dậy và quờ quạng. Tôi đứng dậy ngay và bỗng nhiên nắm lấy tay ông lão.
"Ông ơi, con không sao".
Nghe tiếng tôi nói trấn an, ông lão đứng khựng lại rồi từ tốn ngồi xuống vị trí cũ của mình.
"Đi đứng phải cẩn thận nhé cháu gái.".
Nói rồi ông lão thở dài, tiếp tục điệu bộ nhìn lên trời cao như thể mình đang thấy tất cả mọi thứ. Khi đó, tôi đã buột miệng hỏi:
"Ông đang nhìn gì vậy ạ?".
"Nhìn tất cả những thứ mà ta muốn thấy".
Tôi ngập ngừng, ngồi lại xuống cạnh bên ông lão lúc nào không hay. Như cảm nhận được tôi đang ngồi bên cạnh, ông lão mỉm cười, rồi hỏi tôi:
"Cháu gái hẳn là đang nghĩ ta là một người kì cục. Vì một kẻ mù lòa thì làm sao nhìn thấy được gì cơ chứ?".
Tôi lắc đầu, chợt nhận ra ông lão sẽ không thấy được điệu bộ này của tôi nên tôi phải dùng ngôn từ diễn tả: "Dạ không…".
"Thực ra, một đôi mắt mù lòa không nói lên được những gì mà người ta nhìn thấy. Đôi mắt có thể giúp cháu nhìn được những điều cháu muốn thấy, nhưng cảm nhận nó thì cần có tâm hồn. Cháu vẫn đang sở hữu cả hai điều tuyệt diệu này, nhưng ta thì chỉ còn có một. Dẫu là thế, ta vẫn còn may mắn khi sở hữu một tâm hồn có thể nhìn được nhiều thứ mà một đôi mắt chưa chắc sẽ nhìn thấy".
Ông kể thêm cho tôi nghe về chuyện của ông. Thì ra bấy lâu nay ông không sống một mình mà sống với một cái đài radio cũ kĩ. Hằng ngày, ông cầm trên tay tấm ảnh chụp chung cùng người vợ quá cố, nghe radio từ sáng đến tối. Những tin tức, bản nhạc hay ho cũng được ông cảm nhận bằng tâm hồn. Nghe thật bình yên biết bao nhiêu. Tôi cảm thán có lẽ cuộc sống một mình của ông không hề cô đơn mà cũng bình yên biết bao nhiêu.
Ông hẳn là một người lạc quan, và tôi cho rằng tâm hồn của ông còn nhìn thấy được nhiều thứ hơn những người còn đầy đủ đôi mắt không thể thấy. Ông còn kể tôi nghe thêm nhiều chuyện, về cuộc đời của ông, về chuyện đời, những thứ ông đã nghe và cảm nhận qua chiếc đài radio cũ kĩ. Nhịp sống hằng ngày trôi qua, ông cũng nương theo thời gian mà cảm nhận cuộc sống. Ông thật là một ông lão giàu có về tâm hồn dù hai mắt không nhìn thấy gì. Từng câu từng chữ ông nói đều đi vào đầu tôi một cách thật dễ dàng và sâu sắc. Tôi gần như ghi nhớ tất cả mọi thứ mà ông đã nói.
Kể từ đó, tôi thường xuyên sang thăm nhà ông lão, cùng ông nghe radio và nghe ông kể những câu chuyện hay ho về cuộc đời ông, cả cuộc đời của những người khác mà ông biết nữa. Nhờ ông, tôi biết trân trọng những điều mình đang có, từ đó cảm nhận được cuộc đời luôn thay đổi từng giây từng phút này một cách sâu sắc hơn.