10 năm làm bảo mẫu trong gia đình doanh nhân lương 20 triệu đồng/tháng, ngày nghỉ việc, bà chủ đưa tôi 1 chiếc hộp: Bên trong không phải tiền mà là thứ bất ngờ hơn

Nguyên An, Theo Đời sống Pháp luật 20:10 12/08/2025
Chia sẻ

Bên trong chiếc hộp của chủ nhà tặng là thứ mà người phụ nữ Trung Quốc này cảm thấy cả đời không thể quên được.

Câu chuyện của một người phụ nữ họ Lý sống tại tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc chia sẻ trên trang Zhihu.

Mười năm trước, nhờ một người quen giới thiệu, tôi đến làm giúp việc cho gia đình ông Trần, là doanh nhân sở hữu một xưởng nội thất lớn ở Hàng Châu (Chiết Giang). Ban đầu, vợ ông Trần khi đó ở nhà trông hai con, nhưng sau vài năm thấy vất vả nên thuê tôi để bà có thời gian đi làm.

Tôi từng nghĩ làm cho nhà giàu sẽ thoải mái về lương, nhưng thực tế lại khác. Ngay tháng đầu tiên, họ chỉ trả tôi một nửa lương là 3.000 NDT (khoảng 10 triệu đồng), với lý do “thử việc một tháng, nếu hợp sẽ ký hợp đồng chính thức”. Tôi vẫn chấp nhận, dù công việc vô cùng bận rộn. Mỗi sáng sớm tôi sẽ nấu ăn rồi đưa đứa bé lớn đi học, chăm đứa bé nhỏ ăn uống, dọn dẹp, rồi chuẩn bị bữa trưa, đón trẻ tan học, làm việc quần quật tới tối.

Ban đầu, vợ ông Trần đôi lúc cũng hay bắt bẻ, chê tôi quét dọn chưa kỹ, lúc lại trách chưa đưa con ra ngoài chơi. Tôi vẫn kiên trì chịu đựng, vì so với nhiều nơi, lương ở đây vẫn khá hơn với 6.000 NDT/tháng (hơn 20 triệu đồng). Hết thời gian thử việc, họ giữ tôi lại. Rồi dần dà, tôi bắt đầu quen với nhịp sinh hoạt của gia đình và trở nên gần gũi với hai cháu nhỏ. 

Cậu con trai lớn ngoan ngoãn, học giỏi, tôi không kèm được bài nhưng hay chỉ cháu làm vài mẹo vặt nhỏ trong cuộc sống. Cô con gái út hiếu động nên tôi dạy gấp giấy, cắt hoa, xếp hình… Những kỹ năng này về sau đã thành sở trường của cháu. Gia đình và đặc biệt là bà chủ - vợ ông Trần cũng bớt khắt khe, coi tôi như người thân, gọi một tiếng “dì” đầy thân tình.

10 năm làm bảo mẫu trong gia đình doanh nhân lương 20 triệu đồng/tháng, ngày nghỉ việc, bà chủ đưa tôi 1 chiếc hộp: Bên trong không phải tiền mà là thứ bất ngờ hơn- Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Năm thứ năm tôi làm việc ở đây, mẹ ông Trần chuyển về ở hẳn trong biệt thự. Thời gian đầu, cụ bà tỏ ra không mấy thiện cảm, từng chê bai tôi trước mặt con cháu, cho rằng “thuê giúp việc là phí tiền”. Nhưng sau nhiều lần chứng kiến tôi chăm sóc cháu chu đáo, thái độ của bà cũng hòa hoãn hơn. Tôi cũng chủ động trò chuyện, chia sẻ chuyện quê, chuyện xưa với bà, giúp quan hệ giữa chúng tôi trở nên hòa thuận hơn.

Không lâu sau, bà cụ nhập viện vì bệnh tim và cần phẫu thuật. Gia đình đề nghị tôi chăm sóc bà tại bệnh viện, tăng lương thêm 1.000 NDT (hơn 3,6 triệu đồng). Ban đầu tôi lo không quen việc, nhưng rồi nhận lời vì tin tưởng và mức lương tốt. Từ đó, ngoài việc nhà, tôi kiêm luôn chăm sóc bà cụ. Mỗi ngày, tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng, mang đến bệnh viện, bón từng thìa cơm cho bà. Sau ca mổ, bà yếu ớt, tôi phải vừa dỗ vừa đút cho bà cụ ăn như chăm trẻ nhỏ.

Từ khi bà xuất viện, công việc chăm sóc kéo dài suốt 5 năm tiếp theo. So với thời điểm mới vào, khối lượng công việc của tôi nhẹ hơn, nhưng trách nhiệm lại lớn hơn. Khi tôi 58 tuổi, sức khỏe bắt đầu giảm sút. Tôi thường xuyên mệt mỏi, tay yếu, lại thêm chồng ở quê bệnh nặng cần người chăm sóc. Ban đầu tôi định tiếp tục làm để có thêm thu nhập, nhưng cuối cùng đành xin nghỉ.

Nghe tôi nói, hai vợ chồng ông Trần rất tiếc nuối, hỏi có khó khăn gì để giúp đỡ, thậm chí muốn tăng lương giữ tôi, nhưng tôi từ chối. Mười năm gắn bó là quãng thời gian dài, tôi cũng không khỏi bịn rịn, đặc biệt là với hai cháu.

10 năm làm bảo mẫu trong gia đình doanh nhân lương 20 triệu đồng/tháng, ngày nghỉ việc, bà chủ đưa tôi 1 chiếc hộp: Bên trong không phải tiền mà là thứ bất ngờ hơn- Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Ngày chia tay, họ mua nhiều đặc sản và thực phẩm bồi dưỡng để tôi mang về quê. Ông Trần đích thân lái xe đưa tôi ra ga tàu. Ngoài hành lý, bà Trần đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, dặn “về nhà hãy mở”.

Suốt chuyến tàu, tôi hồi hộp nghĩ đó có thể là tiền, vàng hay đồ trang sức, vì bà Trần hay đi du lịch, sưu tầm nữ trang đẹp. Nhưng khi mở ra, tôi bật cười rồi rưng rưng nước mắt. Bên trong chiếc hộp thực ra chỉ có một cuốn album ảnh, nhưng lại là món quà quý giá hơn cả tiền bạc.

Từng trang là những khoảnh khắc của tôi trong gia đình ông Trần suốt 10 năm qua. Từ những lúc bế con, nấu ăn, dọn nhà, chơi cùng các cháu. Nhiều tấm do hai cháu lén chụp khi đùa giỡn, có tấm do ông bà chủ chụp để lưu giữ kỷ niệm ấu thơ cho các con. Cuối album là lời nhắn của hai cháu: “chúc bà mạnh khỏe, đến kỳ nghỉ chúng cháu sẽ về thăm bà”. 

Bà chủ Trần cũng viết: “Nghĩ mãi nên tặng gì làm kỷ niệm, xem lại ảnh mới thấy các con chụp rất nhiều khoảnh khắc cùng dì. Chúng tôi làm album này để nhớ về 10 năm dì gắn bó với gia đình. Sau này, mong dì giữ gìn sức khỏe và hãy giữ liên lạc nhé. Có thời gian chúng tôi sẽ đưa các cháu về thăm dì. Nếu có chuyện khó khăn, xin dì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ giúp.”

Cầm cuốn album, tôi chợt nhận ra, tiền hay vàng rồi cũng hết, nhưng kỷ niệm thì còn mãi. Mười năm làm bảo mẫu ở nhà ông Trần không chỉ là một công việc, đó là một phần quan trọng trong đời tôi mà chẳng món quà vật chất nào có thể thay thế.

(Theo Zhihu)

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày