Xem phim Sex Education, tôi đã làm một hành động dũng cảm: Lần đầu tiên, tôi xin lỗi con gái trước mặt cả nhà

Yiyi, Theo Thanh Niên Việt 03:26 05/11/2025
Chia sẻ

Một việc đơn giản như thế nhưng lại là lần đầu tiên tôi làm vậy.

Tôi luôn tin rằng, cha mẹ thì không bao giờ được phép xin lỗi con cái. Trong suy nghĩ truyền thống của tôi, việc xin lỗi đồng nghĩa với việc thừa nhận thất bại, làm mất đi uy quyền và sự tôn nghiêm. Vì thế, mỗi khi tôi nóng giận vô cớ hay trách mắng nhầm Mai - cô con gái 15 tuổi của mình, tôi thường chỉ cố gắng chuộc lỗi bằng cách mua quà, hoặc nấu món ăn con thích, nhưng tuyệt đối không nói ra hai từ "xin lỗi".

Sự cứng nhắc đó đã tạo ra một bức tường vô hình giữa tôi và Mai. Mai lớn lên là một đứa trẻ phục tùng, nhưng có một sự lạnh lùng và oán trách ngầm trong mắt con. Mối quan hệ của chúng tôi chỉ là sự tuân thủ, chứ không phải sự thấu hiểu.

Mọi chuyện thay đổi vào một buổi tối, khi tôi lại nổi trận lôi đình vì Mai quên làm bài tập. Tôi đã dùng những lời lẽ nặng nề, xúc phạm đến nỗ lực của con, và phán xét rằng con "chỉ được cái lười biếng". Mai đã bỏ lên phòng, và sự im lặng trong bữa cơm tối hôm đó thật đáng sợ.

Tôi bắt đầu xem Sex Education và tôi bị ám ảnh bởi nhân vật Adam Groff. Sau tất cả những sai lầm, sự nổi loạn, và sự thô lỗ, khoảnh khắc xúc động nhất là khi Adam, dù khó khăn, đã học được cách nói lời xin lỗi một cách chân thành nhất. Không chỉ xin lỗi Eric, mà Adam còn tìm thấy dũng khí để xin lỗi chính bản thân mình vì đã sống trong sợ hãi quá lâu.

Tôi chợt nhận ra, sự trưởng thành thực sự của một người không nằm ở việc họ có bao nhiêu tiền hay chức vụ gì, mà ở khả năng thừa nhận sai lầm và dũng cảm nói lời xin lỗi. Nếu một đứa trẻ tuổi teen như Adam còn có thể làm được điều đó, tại sao một người lớn như tôi lại không thể?

Xem phim Sex Education, tôi đã làm một hành động dũng cảm: Lần đầu tiên, tôi xin lỗi con gái trước mặt cả nhà- Ảnh 1.

Adam và Eric trong phim

Sự im lặng và quà cáp chỉ là những cơ chế trốn tránh trách nhiệm của tôi. Chúng không thể hàn gắn được tổn thương mà lời nói của tôi gây ra. Tôi đã dạy con rằng: "Người mạnh mẽ thì không cần nhận lỗi" và đó là một bài học độc hại khủng khiếp.

Tôi quyết định, tôi phải hành động. Không phải bằng một tin nhắn riêng tư, mà bằng một hành động công khai, minh bạch để Mai và cả chồng tôi - người thường né tránh mọi mâu thuẫn hiểu rằng tôi nghiêm túc.

Tối hôm sau, sau bữa tối, khi cả nhà đang ngồi xem TV, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu.

Tôi gọi tên Mai. Con bé ngước nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi nhìn thẳng vào mắt con và nói, giọng tôi run lên: "Mai, mẹ xin lỗi. Hôm qua mẹ đã nói con lười biếng. Mẹ biết điều đó là không đúng, vì mẹ thấy con đã thức khuya học bài rất nhiều. Mẹ đã quá nóng giận và mẹ xin lỗi con vì những lời nói đó".

Cả căn phòng hoàn toàn im lặng. Chồng tôi cũng ngạc nhiên, còn Mai thì sững sờ. Sau vài giây, Mai lặng lẽ đứng dậy, đi đến chỗ tôi, và ôm tôi thật chặt. Con bé không nói gì, nhưng cái ôm đó nói lên tất cả: Bức tường đã đổ.

Chồng tôi cũng nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, không nói gì, nhưng tôi biết anh đã hiểu.

Hành động xin lỗi công khai đó không làm tôi mất đi uy quyền. Ngược lại, nó khôi phục lại sự tôn trọng thực sự từ con gái tôi. Mai đã học được rằng, ngay cả người mạnh mẽ nhất cũng có thể mắc lỗi và có dũng khí để sửa sai.

Tôi nhận ra, xin lỗi không phải là hạ thấp mình, mà là nâng cao giá trị của mối quan hệ. Nó dạy con về sự tử tế, sự trách nhiệm, và khả năng phục hồi sau sai lầm.

Gia đình vốn không cần một người lãnh đạo hoàn hảo, mà cần một người trung thực và nhân văn để làm gương. Hành động dũng cảm nhất của tôi không phải là nuôi con khôn lớn, mà là dám gỡ bỏ chiếc mặt nạ hoàn hảo của người lớn để nói với con: "Mẹ cũng là con người, và mẹ yêu con vô điều kiện".

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày