Những ngày gần đây, thật dễ để thấy rằng cả mạng xã hội rung chuyển về kết thúc của một câu chuyện tình đẹp, khi mà người đàn ông quyết định quay lưng với gia đình của mình để đến bên người tình trẻ. Tôi sẽ nói rằng: Chúng ta thật sự chỉ là những kẻ đứng ngoài, và chẳng thể phán xét được người trong cuộc bằng những thước đo phẩm giá của riêng mình, chúng ta không hiểu hết câu chuyện của họ. Cứ đinh ninh như vậy rồi, thế mà chẳng hiểu sao tôi cứ bị luẩn quẩn mãi với câu chuyện này. Chắc cũng bởi dạo này phong trào đấu tranh cho nữ quyền trên thế giới lên cao quá, và câu chuyện này dù nhỏ nhưng cũng khiến tôi chạnh lòng khi nghĩ tới sự áp đặt của chúng ta cho những người phụ nữ xung quanh mình.
Chẳng ai có thể nhắm mắt nằm chung giường với kẻ phản bội, nếu có, đó ắt hẳn sẽ là những đêm cay đắng nhất cuộc đời. Đó như một canh bạc mà chúng ta không biết liệu mình có thắng được hay không, hay liệu thắng xong ván này ta có thể thắng tiếp được ván nữa hay không. Đó là hành động dấn thân vào một tương lai tối mịt không chắc chắn, chỉ biết bám chặt lấy một người mà phút trước đã sẵn sàng quay lưng với ta. Tại sao phụ nữ phải nhắm mắt trước sự phản bội của người đàn ông chỉ để nhận lại một hạnh phúc phập phồng và giả tạo? Tại sao họ phải chôn giấu những giọt nước mắt phẫn uất và cơn giận của mình chỉ để duy trì cái vỏ bọc đẹp đẽ cho gã đàn ông đã phản bội lại lòng tin họ gửi trao? Nếu có tội lỗi nào khủng khiếp nhất với con người, thì đó là một hành động phản bội lại chính bản thân mình.
Yêu nhau chán rồi bỏ, yêu nhau quá cũng bỏ, cái nào cũng đau, nhưng đau nhất chắc là yêu nhau rồi lén lút với một người yêu khác. Nghĩ mà xem, không đau thế nào được khi bờ vai ấy, những lời nói ấy hay sự quan tâm thống thiết ấy… tất cả từng là của mình, nay lại được dành cho một cô gái khác. Cay đắng nhất là cảnh đồng sàng dị mộng, là khi cùng nằm trên một giường mà trái tim người kia hướng về một căn nhà khác, một tấm thân mềm mại khác. Đau đớn nhất là khi đã hy sinh hết thảy tuổi thanh xuân, những cơ hội và cả thời gian, cả sắc đẹp, thì người đàn ông ấy lại lạnh lùng quay lưng đi tiến về một người khác trẻ đẹp hơn. Hôn nhân đâu phải chuyện yêu rồi hết yêu là bỏ, hôn nhân còn là trách nhiệm cả đời với người mình chọn cùng những đứa con.
Có một câu hát thế này, tôi thấy buồn cười mà nghĩ cũng đúng, cũng hay: “Hỏi thế gian tình là chi?”. Công nhận, hỏi câu này thì đến Aphrodite bật dậy cũng chẳng trả lời được cho bạn. Chắc cũng vì nó đúng quá, khó quá mà từ trước đến nay, ai trong chúng ta cũng một lần nhức nhối, đau khổ vì cái gọi là chuyện tình. Nếu Hemingway có sống lại, chắc cũng chỉ dùng được những từ đấy để diễn tả về tình yêu mà thôi. Bởi khi yêu, làm gì ta nói chuyện được với nhau bằng lý trí, càng lý trí thì càng chẳng phải yêu. Thế nên, khi thấy người ta chửi cô vợ nào đó đang nổi như cồn trên mạng vì bị chồng phản bội, bị chửi là tại sao lại oang oang lên không giữ thể diện cho chồng, rồi không biết kìm nén, làm xấu mặt chồng – tôi thấy cô ấy oan ức lắm. Phàm là tình yêu, tại sao cứ phải đem chuyện lý trí vào phán xét người ta.
Tôi thấy sợ cái cách nhiều bạn trẻ cứ xâu vào, lên án cô vợ nọ là ghê gớm, là không biết nghĩ cho chồng, cho con. Rồi thì bản thân anh chồng cũng lên Facebook càu nhàu về cô vợ, rằng không được vạch áo cho người xem lưng các thứ, trách vợ đủ đường. Tự dưng, tôi thấy cái gánh trên vai người phụ nữ, nó nặng quá. Tôi nghĩ đơn giản thế này thôi, đàn ông hay đàn bà, lớn rồi hay còn trẻ dại, tất thảy đều là người. Mà đã là người thì ai cũng đều có một cái ngưỡng cho riêng mình, chạm đến cái ngưỡng đấy là nổ tung, là không chịu được nữa. Làm sao chúng ta có thể ngăn lại việc mình nổ tung vì tức giận? Tại sao cứ phải kỳ vọng vào người phụ nữ rằng vì họ là phụ nữ nên họ không được quyền tức giận và thể hiện sự tức giận đó? Tôi không biết các bạn thế nào, chứ tôi không muốn nhìn những người phụ nữ của mình phải oằn lưng vì gánh nặng đó nữa.
Tôi tự hỏi, người đàn ông khi yêu người phụ ấy có bao giờ trách cô yêu anh say đắm? Có bao giờ khuyên cô ấy đừng hết mình với anh? Có bao giờ anh nói với cô rằng cô đừng dành trọn thời gian và cuộc sống của mình cho gia đình nhỏ của họ? Anh tận hưởng tình yêu của cô, thưởng thức cuộc sống trọn vẹn mà cô dâng hiến, say sưa trong tình yêu quên mình cô dành trọn mà anh chẳng phàn nàn. Vậy tại sao khi anh rời bỏ cô để đến với một người khác, anh lại trách cô không kiềm chế. Sao anh không trách cô về tình yêu không kiềm chế đó ngay từ đầu, để cô giữ trái tim mình lại, để nó không nổ tung khi anh phản bội. Có cho, có nhận, có yêu thì tất nhiên là cũng phải có hận, anh đã nhận tình yêu to lớn đó, tại sao không đủ can đảm chịu đựng những dư chấn khi anh châm ngòi phá hủy nó đi?
Ấy thế nên, hài hước hơn cả là những người cứ chê bai, bỉ bôi người phụ nữ lúc bị phản bội, rằng cô không khéo, không biết giữ chồng, chẳng biết giữ thể diện cho người từng đầu gối tay ấp của mình. Tôi thì không hiểu ý của bọn họ là thế nào, tôi chỉ hiểu được người phụ nữ khi bị phản bội nó đau ra sao. Mà đã đau thì tại sao lại phải giữ nỗi đau một mình, nhất là nỗi đau do người khác cứa. Họ đã yêu, đã dâng hiến, và khi họ bị phản bội, tại sao họ phải nuốt hết nỗi đau và bước ra một chuyện tình yêu trong sự uất sức? Họ có quyền được nói rằng tôi đã đau thế nào, tôi đã bị phản bội ra sao. Họ có quyền được tức giận, có quyền được hận. Quyền ở đâu ư? Cái quyền đó đến với họ khi họ đã yêu hết mình và người họ yêu đã nhận lại hết những gì họ trao đấy.
Người ngoài nhìn vào thấy mọi chuyện đơn giản, nhưng đúng là chỉ đứng ngoài nhìn nên chẳng thể hiểu được nỗi đau. Mà khi đã không hiểu, họ càng để lý trí lạnh lùng xen vào để rồi phán xét. Nhưng lạnh lùng được như họ thì chắc đã chẳng thể có những chuyện tình. Mà có khi, đến khi họ nhận những nỗi đau ấy, chẳng hiểu họ có thể giữ được lý trí như mình từng nói hay không. Tôi chẳng biết nữa, nhưng thôi, mỗi người đều có cái quyền sống và phản ứng với những gì thế giới ném vào mặt họ, cũng giống như cô vợ, cũng giống như anh chồng, cũng giống như một người nào đó trong số cả nghìn cái comment,... Chỉ là đôi khi, chúng ta chẳng thể đem lý trí ra để nói chuyện tình yêu.