Nhà nghèo và đơn chiếc, má Năm sinh sống bằng nghề đi nấu cơm ở phường đội từ năm 1978. Được một thời gian thì anh trai mất (năm 2005 – do nhồi máu cơ tim trong lúc ngủ), người mẹ già thương con cũng bắt đầu chuyển bệnh và ngày càng yếu đi. Má Năm thương mẹ, không còn cách nào khác là phải nghỉ việc chăm mẹ vì theo má nói: “Ăn cháo hay ăn cơm thì vẫn là ăn và sống. Chứ còn mẹ mình già yếu, mình lo riêng thân mình mà không chăm sóc cho tử tế, mai mốt hối hận cũng không kịp nữa rồi.” Thế là má nghỉ việc, ở nhà làm thêm linh tinh để có thời gian chăm mẹ chu đáo, cho đến tận lúc mẹ qua đời (năm 2007).
"Giờ tôi có muốn chăm sóc mẹ cũng đâu còn được nữa nên tôi không hối hận khi đã bỏ tất cả để bên cạnh mẹ những ngày cuối đời"
Nóc nhà với những thanh gỗ chống đã bị mối mọt ăn gần hết
Gian nhà xập xệ mà má Năm đang ở là của “người ta”. Thương
má hiếu thảo, mẹ già bệnh tật, gia đình hiền lành, đơn chiếc nên chủ đất đã cho
ba mẹ con cất cái chòi nhỏ ở tạm từ năm 1973 đến tận bây giờ. Tuy nhiên, theo
điều kiện đã được giao, sau khi mẹ mất, chủ đất sẽ lấy đất lại xây nhà cho con
cháu nên ngày má sắp phải “ra đường” đã không còn xa. Theo nguồn tin riêng được
biết, hiện chủ đất đã xin giấy phép xây dựng và đang chờ duyệt, mà má Năm thì vẫn
chưa xin được chỗ tá túc cho mình.
Căn nhà nhỏ tạm bợ của cụ già hiếu thảo
Một phần tài sản của má, mái ngói cũ quá nên đã xập hơn năm nay rồi...
Khi chúng tôi hỏi má có lo lắng không, má cười buồn rồi bảo: “Chén cơm, chén cháo thì không lo. Hàng xóm họ thương tôi già côi cút nên cũng hay nhờ đi chợ mua linh tinh rồi cho ăn nhờ. Chỉ lo là giờ tôi chưa xin được nhà nào cho tá túc qua đêm. Tôi không cần nhiều, chỉ muốn xin ngủ nhờ ngoài hiên nhà để đỡ ướt mưa thôi cũng được. Thân già này bị viêm khớp, trời mưa đau nhức lắm, mấy hôm có mưa to nhà tôi bị dột, tôi không tự che lại được nên phải nằm chịu trận cho đến hết mưa, các khớp xương thấm nước mưa nhức nhói vô cùng…”.
Được biết, má Năm bị bệnh tim (cả gia đình đều bệnh này và anh trai má đã mất vì nhồi máu cơ tim trong lúc ngủ) và nhiều bệnh vặt khác của người già. Tuy nhiên, vì mưu sinh cuộc sống, má vẫn nhận đi chợ giúp các gia đình trong xóm để xin cơm ăn qua ngày. Nhà nào có đám tiệc họ cũng kêu má qua phụ, khi thì làm rau, khi thì rửa chén bát… để má kiếm chút tiền (50, 100 ngàn) đem về trả chi phí sinh hoạt (tiền điện 100 ngàn/ tháng). Ngoài ra, vào những ngày rằm hoặc chùa có phát thuốc miễn phí, má cũng đến đó phụ việc để kiếm cơm chay và xin chút thuốc uống vào cho khỏe. Má nói: “Ở đó ai cũng nghèo hết, tôi nghèo mà tôi làm lụng quen rồi nên tôi đến phụ việc (đi mua trái cây, hoa quả, dọn dẹp…) coi như trả tiền thuốc cho các thầy đã giúp chúng tôi.”
Cô độc trong căn nhà của mình
Vài tháng nữa chủ đất sẽ lấy lại nhà, má Năm vẫn chưa tìm được chỗ trú thân vào những ngày mưa
Rồi đột nhiên vui vẻ, má chỉ vô cái tủ cũ và khoe: “Xóm này nghèo nhưng ai cũng tốt. Nhiều hôm tôi bệnh nằm một chỗ vì nhà dột nước hoặc đau tim bất ngờ, họ thay phiên nhau cho cháo ăn, tình nghĩa lắm. Hôm trước thấy cái tủ của tôi cũ quá, bị mọt ăn sạch, cắn luôn vào quần áo nên chú kia cho tôi cái tủ cũ của nhà chú đó nè. Nhà này không cần mua gì hết, ai vứt gì là tôi xin về cái đó. Có cái điện thoại người ta cho gắn miễn phí, tôi cũng gắn để lỡ có chuyện gì còn tự gọi xe cấp cứu cho họ đến cứu tôi. Một mình mà…” – giọng má như trầm hẳn đi sau câu nói ấy.
Hiện má Năm đang rất yếu vì bệnh tật của mình, cũng như đang rất khó khăn trong vấn đề chỗ tá túc qua đêm vào thời gian tới khi mà chủ đất đã lấy lại đất. Rất mong nhận được sự quan tâm của mọi người dành cho cụ bà hiền lành và đáng thương này.
Mọi thông tin liên lạc để giúp đỡ bà Năm xin liên hệ:
Bà Nguyễn Thị Năm
198/ 20 Phan Văn Trị - phường 12 – quận Bình Thạnh – Thành phố Hồ Chí Minh.
Điện thoại: 08 222 360 99