Đối với bất kỳ người mẹ nào, việc mất con đều là nỗi đau khôn nguôi, vết thương chỉ có thể xoa dịu chứ khó thể lành. Để làm nguôi ngoai niềm đau ấy, người ta thường cố gắng quên đi, tránh nhắc đến sự mất mát. Hiếm bà mẹ nào đủ mạnh mẽ để đối diện trực tiếp, dành thời gian để chia sẻ, trò chuyện về con mình với những người xung quanh như chị Nguyễn Trần Thùy Dương, mẹ của bé Hải An.
Xuất hiện trong buổi giao lưu Hiến tạng - khi hạnh phúc chính là cho đi cùng MC Thảo Vân và ông Nguyễn Hữu Hoàng - Giám đốc Ngân hàng Mắt - BV Mắt TW với tư cách khách mời, chị Dương đến sớm. Gương mặt người phụ nữ trẻ bình thản, sẵn sàng cho một buổi chuyện trò dài về cô con gái nhỏ và nghĩa cử cao đẹp của cô bé.
Hải An mới chỉ 7 tuổi khi quyết định hiến giác mạc. Em biết mình sẽ không qua khỏi bởi căn bệnh ung thư thần kinh đệm cầu não lan tỏa. Giác mạc của em hiện đã đem lại ánh sáng cho 2 bệnh nhân nhưng nghĩa cử cao đẹp ấy của cô bé vẫn vấp phải nhiều luồng ý kiến trái chiều.
Bên cạnh sự ngưỡng mộ, tri ân của nhiều người với cô bé, có những người tỏ ra hoài nghi rằng không biết quyết định đó có thực sự của Hải An không, cũng có người tỏ ý phản đối việc gia đình để cô bé 7 tuổi hiến giác mạc. Bởi theo quan niệm trần sao âm vậy của người phương Đông, người sang thế giới bên kia rồi vẫn cần lành lặn. Gia đình để cô bé cho đi đôi mắt, bước sang thế giới bên kia, Hải An lấy đâu ra mắt để nhìn?
Biết rõ những thắc mắc ấy, chị Thùy Dương khẳng định, hiến giác mạc hoàn toàn là quyết định của Hải An và chị chỉ làm theo di nguyện của con. Vốn sinh trưởng trong một gia đình có truyền thống ngành y, từ ngày nhỏ, Hải An đã biết đến hiến xác qua câu chuyện bâng quơ hàng ngày với bà, với mẹ.
Có thể với những đứa trẻ khác, câu chuyện "chết thì đi hiến xác vì có nhiều người cần" của bà ngoại chỉ là câu chuyện nghe lúc đấy rồi quên, nhưng Hải An không quên, cô bé đã muốn hiến toàn bộ tạng và hiến giác mạc khi biết mình mắc bệnh trọng bởi "nếu con được hiến đôi mắt, hiến trái tim của mình cho người khác, mẹ sẽ được gặp lại con sau một hình hài khác, nhưng vẫn là con, theo một cách đặc biệt nhất".
Tôn trọng quyết định của cô gái nhỏ, chị Thùy Dương đã làm tất cả để thực hiện di nguyện của bé. Nhắc về Hải An, chị Thùy Dương tự hào: "Hải An có đôi mắt rất sáng, nhưng tâm Hải An còn sáng hơn nhiều"!
Trong suốt thời gian bé đấu tranh với bệnh tật đau đớn, mệt mỏi nhưng cô gái nhỏ luôn tỏ ra kiên cường và thậm chí còn xoa dịu nỗi đau cho mẹ bằng những yêu thương, chăm sóc mà khó ai nghĩ, một đứa trẻ mới 7 tuổi có thể làm được.
Khi biết con từ một đứa trẻ khỏe mạnh bỗng mang mầm ung thư, mọi thứ bỗng nhiên sụp đổ, mọi đau đớn dồn về, dù vậy chị vẫn phải cười đồng hành với con. Trong suốt thời gian bé đấu tranh với bệnh tật đau đớn, mệt mỏi nhưng cô gái nhỏ luôn tỏ ra kiên cường. Hải An không cần biết bệnh tình của mình là gì "Con chỉ cần biết mẹ luôn đồng hành với con là đủ, hãy ôm con thật nhiều, thế là đủ rồi".
Sau khi Hải An ra đi, chị Thùy Dương đã tìm được rất nhiều mẩu giấy nhắn, những clip dặn dò của cô bé dành cho mẹ ở quanh nhà. "Mẹ đừng quên con nhé", "Mẹ đừng uống thuốc ngủ", "Mẹ nhớ uống nước nhiều"... những câu dặn dò của một đứa trẻ viết ra khi bản thân còn đang chiến đấu với bệnh tật quả thực khiến bất cứ ai cũng phải rưng rưng xúc động.
Chị Dương bảo rằng, có lúc bác sĩ gọi điện hỏi thăm tình hình, bảo em dùng thuốc ngủ đi, nhưng chị không dám dùng vì Hải An đã dặn. Nhắn đến những người đã dành tình yêu cho Hải An, người mẹ trẻ nhắn nhủ "Bất kỳ ai đã nghe về Hải An xin hãy nhớ: Thiên thần này chưa bao giờ biết khóc!".
Nỗi đau mất con là điều khó lòng nguôi ngoai nhưng chính sự động viên của những người xa lạ đã tiếp thêm cho chị Dương sức mạnh và nghị lực. "Em không biết câu chuyện về Hải An có giúp được nhiều người hay không nhưng con đã giúp em. Em sẽ cố gắng vượt qua nhanh nhất có thể để mọi người nhìn thấy một người mẹ vượt qua nỗi đau như thế nào, vượt qua chính mình như thế nào".
Câu chuyện hiến giác mạc của cô bé 7 tuổi thực sự là một điều tử tế truyền cảm hứng mạnh mẽ. Ông Hoàng cho biết, từ quyết định hiến giác mạc của Hải An, đến nay đã có đến hơn 1.300 đơn đăng ký. Ngay cả chị Dương cũng đã hoàn tất việc đăng ký giác mạc của mình.
Chị Dương kể rằng rất nhiều người đã chia sẻ với chị, sự ra đi của bé Hải An đã thay đổi họ. Có người tâm sự với chị rằng "Em đã từng ăn chơi trác táng, nhưng sau khi biết chuyện của Hải An, em biết rằng cuộc sống này rất đáng quý. Nếu em bảo quản thân thể của em khỏe mạnh, em sẽ mang lại sự sống cho người khác".
Câu chuyện xúc động của chị Thuỳ Dương nhận được sự đồng cảm sâu sắc của MC Thảo Vân. Dù hoàn cảnh của hai bà mẹ là khác nhau, một người học cách lấy thăng bằng sau sự ra đi của con gái, còn một người cố gắng yêu con thật nhiều để phòng cho những ngày sau, lỡ quên đi con, không nhận ra con do căn bệnh "teo thuỳ não" của mình.
MC Thảo Vân bảo bệnh của mình đến sớm, nhưng cũng chẳng vì thế mà phải nặng nề làm gì, bởi suy cho cùng, nặng nề cũng đâu có giải quyết được gì. Nếu sợ mình sau này quên con, chẳng nhận ra con nổi thì: "Thay vì chúng ta băn khoăn tương lai mình sẽ nhận ra con như thế nào. Trong những ngày hiện tại này tôi sẽ yêu con tôi nhiều nhất có thể".
Nữ MC cũng chia sẻ cô đã trò chuyện thẳng thắn nhưng nhẹ nhàng với Tít về bệnh tình của mình để cậu bé hiểu và đồng hành với mẹ. Bệnh tình thì chẳng thể nói trước được nhưng với tình yêu của mình nữ MC tin chắc, dù sao đi nữa, thì đã là tình mẫu tử, đã yêu thương nhau đến thế, thế nào họ cũng có những dấu hiệu để nhận ra nhau. Để Thảo Vân dẫu có bị quên vì bệnh tật, vẫn sẽ cảm nhận được Tít chính là con mình. Và trên hết "Mẹ có thể không nhận ra con, nhưng con hãy cố gắng đừng quên mẹ", bởi đó chính tình yêu, là gạch nối vô hình để chống lại mọi bệnh tật.
Cuộc sống luôn mang đến cho ta những điều kì diệu. Hiện tại dẫu buồn bã, bi đát đến đâu, chỉ cần vững tin, yêu thương, suy nghĩ tích cực, thế nào bạn cũng sẽ vượt qua. Câu chuyện của chị Dương và bé Hải An, của MC Thảo Vân và bé Tít như những chấm son, đẹp như đóa hoa tô điểm cho đời, như những ngôi sao lấp lánh trong đêm để người ta thêm tin vào điều kỳ diệu, và tình yêu trong cuộc sống.