Người ta vẫn nhủ rằng hạnh phúc tắc đường nên tới muộn, thành ra duyên số của một vài người trong chúng ta sẽ vào cơn lận đận, ngóng trông hoài mà mãi chẳng thấy đâu. Đôi khi, chúng ta sốt ruột nên đi tìm những người khác, để rồi chúng ta lại vội vã lướt qua mau.
Mỗi một lần tìm sai là một lần yêu sai, yêu lầm rồi thống khổ. Tình yêu vốn dĩ chẳng phải là một viên kẹo bọc đường, mà là một thanh socola hảo hạng. Kẹo bọc đường thường phô ra cái ngọt tan trên đầu lưỡi ngay từ những phút giây đầu tiên, để rồi sau đó nhạt nhòa dần, rồi tan biến hết.
Còn tình yêu thì khác. Là một chút ngọt thanh xen lẫn một vị đắng chát không lẫn vào đâu được. Nghĩa là, bể tình vốn vẫn là khổ ải. Có trải qua nhiều lần đớn đau, nhiều lần va vấp, nhiều lần khóc đến cạn kiệt nước mắt… mới có thể thấy trong đắng cay xuất hiện một dư vị ngọt ngào.
Ngày hôm qua tôi ngồi trò chuyện với bạn, đến khi câu chuyện đã dứt, hoàng hôn đã buông bên ngoài khung cửa sổ. Bạn tất tả chạy về lo cơm nước cho chồng con, còn mình tôi trơ trọi.
Tôi bỗng muốn buông một tiếng thở dài, thầm ao ước giá như cũng có ai đó đang chờ đợi mình, thì thật tốt biết mấy. Cái cảm giác lẻ loi, chơ vơ, không một ai mong cầu, không một ai nhung nhớ, quả thật có đủ sức nặng để đè bẹp dí trái tim khờ dại này.
Trái tim vẫn còn đang trẻ, còn tràn trề nhiệt huyết của thanh xuân, cũng muốn dốc cạn kiệt mình ra vì ai mà sống, mà đeo đuổi, mà đam mê, mà cuồng nhiệt. Nhưng khổ nỗi, quanh đi quẩn lại chẳng tìm thấy một ai.
Cứ lắm lúc ngờ ngợ rằng giữa cuộc đời này cứ đi là sẽ đến, cứ tìm là sẽ gặp, và cứ cho đi thì sẽ nhận lại mấy hồi. Chỉ tiếc, duyên phận là một thứ đã được sắp đặt từ trước, không thể hẹn gặp, lại càng không thể hẹn yêu.
Một ai đó vẫn buông những lời an ủi rất thường tình, rằng chờ đợi kiên nhẫn một chút đi, đừng sốt ruột, cũng đừng nóng lòng. Nếu chỉ vì vội vàng tìm kiếm tình yêu, mà đi yêu bừa yêu đại một ai đó nhằm khỏa lấp, thì e rằng tình yêu ấy không bền. Mà lúc bấy giờ, con tim sau nhiều pha hụt hẫng, cũng dễ bề chai sạn bởi những vết thương.
Ừ thì chờ đợi. Chờ người lâu nhiêu lâu cũng được. Miễn là người đó có tồn tại, và người đó sẽ đến bên tôi. Chứ còn, chờ hoài, chờ mãi, mà người không thấy đâu, chỉ thấy tuổi thanh xuân lao nhanh vun vút theo chiều của mũi tên thời gian… thì buồn ơi là buồn.