Tôi từng là nhân viên bán hàng, lương bình quân chỉ hơn 8 triệu/tháng, không có hợp đồng dài hạn nên không được đóng bảo hiểm xã hội. Năm 55 tuổi, khi bạn bè rục rịch tính lương hưu, tôi chợt nhận ra mình chẳng có gì ngoài sức khỏe và chút vốn nhỏ.
Thay vì hoang mang, tôi bắt đầu tự tạo “quỹ sinh hoạt 12 tháng” – nghĩa là dành riêng một khoản tương đương chi phí sinh hoạt 1 năm.
- Mỗi tháng, tôi cố gắng để lại 1,5–2 triệu, gửi tiết kiệm lãi suất 6%/năm.
- Sau 4 năm, tôi tích được gần 90 triệu đồng, đủ chi phí sinh hoạt tối thiểu trong 12 tháng.
Quỹ này giúp tôi không bị khủng hoảng khi ngừng đi làm, và cũng là tấm đệm tinh thần rất lớn. Mỗi sáng dậy, tôi biết mình vẫn còn khoản tiền dự phòng, không cần lo từng bữa hay chạy việc vặt.
Khi không có tài sản cố định, điều quan trọng nhất không phải là sổ đỏ – mà là cảm giác chủ động với dòng tiền của chính mình.
Tuổi càng cao, nỗi lo lớn nhất là sức khỏe. Tôi từng chứng kiến vài người bạn phải vay nợ chỉ vì một ca phẫu thuật nhỏ. Từ đó, tôi rút ra: nếu không có bảo hiểm y tế và lương hưu, phải có quỹ yên tâm riêng.
Tôi chia nhỏ ra:
- Gửi ngân hàng cố định 1 phần (khoảng 30 triệu).
- Phần còn lại tôi đầu tư nhỏ vào các sản phẩm an toàn như chứng chỉ quỹ hoặc tiết kiệm bậc thang.
Hiện tại, quỹ yên tâm của tôi mỗi năm sinh lời khoảng 5–6 triệu đồng – đủ để chi trả thuốc men, khám định kỳ hoặc các khoản bất ngờ.
Điều quan trọng hơn là tâm lý nhẹ nhõm: khi ốm đau, tôi không phải ngại ai, không cần “gọi con xin tiền”. Tôi thường nói với bạn bè: Không có bảo hiểm xã hội thì tự tạo bảo hiểm tinh thần. Chỉ cần mình còn chủ động được, tuổi già sẽ không đáng sợ.
Có một sai lầm nhiều người mắc phải sau khi nghỉ hưu là chỉ tiết kiệm mà không dám tiêu. Họ nghĩ tuổi này phải dè chừng, nhưng tôi thì khác: càng tiết kiệm có kế hoạch, càng phải cho phép mình tận hưởng chút ít.
Tôi lập riêng một quỹ nhỏ gọi là “quỹ tự thưởng”, mỗi tháng trích 500.000 đồng. Khoản này tôi dùng cho những thứ khiến mình vui:
- Mua vài chậu hoa mới cho ban công.
- Đi cà phê với bạn cũ.
- Hoặc đơn giản là tặng quà cho cháu ngoại.
Nhỏ thôi, nhưng chính khoản quỹ này giúp tôi giữ tinh thần lạc quan, không cảm thấy tuổi già là chuỗi ngày phải thắt lưng buộc bụng.
Tôi nhận ra: Không phải ai cũng cần nhiều tiền, mà cần cảm giác vẫn được sống theo cách mình muốn.
Tên quỹ | Mục đích | Số tiền hiện tại | Cách duy trì |
---|---|---|---|
Quỹ sinh hoạt 12 tháng | Dự phòng chi phí sống tối thiểu | 90 triệu | Tiết kiệm cố định, rút lãi hàng năm |
Quỹ yên tâm | Dành cho y tế và biến cố | 50 triệu | Gửi kỳ hạn + đầu tư an toàn nhỏ |
Quỹ tự thưởng | Dành cho niềm vui cá nhân | 10 triệu | Trích 500.000đ/tháng, tiêu trong phạm vi đó |
Tổng cộng, tôi có khoảng 150 triệu đồng – không lớn, nhưng đủ để tôi sống ổn định 2–3 năm mà không phải xin ai.
Dù không còn đi làm chính thức, tôi vẫn nhận việc cộng tác nhỏ tại nhà: nhập liệu, viết ngắn, bán đồ thủ công online. Thu nhập mỗi tháng chỉ 2–3 triệu, nhưng cộng với lãi tiết kiệm, tôi có khoảng 5–6 triệu/tháng, vừa đủ chi tiêu gọn gàng.
Tôi sống trong căn phòng thuê nhỏ 20m², không sổ đỏ, không ràng buộc, nhưng ngày nào cũng thấy bình yên. Buổi sáng tôi chăm cây, đọc sách; buổi chiều đi chợ nhỏ; tối bật nhạc, ghi chép chi tiêu vào sổ.
Tôi từng nghĩ cuộc sống nhàn phải có thật nhiều tiền. Giờ thì tôi hiểu, nhàn là khi mình không sợ ngày mai thiếu tiền, và mỗi khoản chi đều nằm trong kế hoạch của mình.
Tôi biết mình không phải trường hợp hiếm. Nhiều phụ nữ cùng thế hệ cũng không có lương hưu hay tài sản cố định. Nhưng nếu biết tự tạo 3 quỹ nhỏ – sinh hoạt, yên tâm, tự thưởng, thì cuộc sống vẫn đủ đầy, tự do và không lệ thuộc.
Tuổi già không cần hoành tráng, chỉ cần chủ động. Vì tự do thật sự không nằm ở sổ đỏ hay số tiền lương, mà nằm ở việc mình có kiểm soát được cuộc đời mình hay không.