Hai vợ chồng tôi yêu nhau hơn 2 năm thì tổ chức đám cưới. Đến nay chúng tôi đã cưới nhau được ngót 5 năm và có một đứa con. Nhà chồng tôi trung lưu, không giàu không nghèo, anh ấy cũng không phải chịu gánh nặng tài chính với bố mẹ vì cả hai hai anh trai đều đã lập gia đình, cuộc sống ổn định, bố mẹ vẫn khoẻ mạnh.
Từ ngày mới yêu, anh đã luôn tính toán thiệt hơn với tôi, đi ăn uống tuy không nói ra nhưng anh thường xuyên chia nhau trả tiền với tôi, nếu hôm nay anh trả tiền thì lần sau tôi nhất định phải trả. Tính tôi cũng sòng phẳng, chẳng muốn nợ nần ai cái gì, kể cả người yêu mình nên hồi còn yêu tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, đỡ phải nợ nần gì nhau, nếu có chia tay thì cũng chẳng phải ngại ngần, nhưng khi cưới đã là của nhau tôi nghĩ anh sẽ thay đổi.
Thế nhưng về sống chung với nhau, chồng tôi vẫn không thay đổi, cưới nhau gần 5 năm, có với nhau một đứa con rồi mà anh vẫn như hồi còn yêu. Thu nhập tổng của hai vợ chồng tôi khoảng 40 triệu mỗi tháng, nhưng anh ấy dành tới 30 triệu để tiết kiệm, mọi chi phí trong gia đình đều phải gói gọn trong 10 triệu còn lại. Nuôi con nhỏ cộng thêm chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở thành phố lớn, tôi gần như không có tiền tích lũy phòng thân cho chính mình. Điều quá đáng hơn, khi có việc phát sinh, cần tiền gấp, chồng tôi nhất quyết không chịu dùng tiền tiết kiệm mà bắt tôi phải đi vay bên ngoài.
Dù đã nói chuyện nghiêm túc với chồng, phân tích thiệt hơn, phải trái nhưng anh không chịu nghe. (Ảnh minh họa)
Có những lần chồng còn bắt tôi phải giải trình các khoản chi tiêu hàng ngày, để xem tôi chi tiền có khớp với số anh đưa cho không. Tôi mà làm mất hay bị nhầm, bị nhỡ đồng nào thì khốn khổ với anh. Thấy tôi mua cái quần cái áo mới anh cũng tỏ ý không hài lòng, cho rằng tôi cầm tiền nên tự ý mua sắm mà không hỏi ý kiến anh.
Vợ chồng tôi không có áp lực nào về tài chính, bố mẹ cũng đã mua nhà cho chúng tôi trước khi kết hôn. Cả tôi và chồng đều có bảo hiểm xã hội nên không phải lo lắng gì về việc sau này già đi không làm được việc, không kiếm được tiền. Vì vậy, theo tôi, cuộc sống của chúng tôi không nên như thế này, tôi không cần sống xa hoa lãng phí nhưng cũng không thể cứ suốt ngày sống theo kiểu túng thiếu, eo hẹp đến mức ngột ngạt như vậy.
Hai vợ chồng có quan điểm sống, phong cách sống quá khác nhau, có những ngày tôi chán đến mức không muốn về nhà, không muốn nhìn mặt chồng. Nghĩ đến tính rạch ròi của chồng tôi cảm thấy buồn vô cùng, tôi nên nhẫn nhịn sống qua ngày tiếp hay dứt khoát để cả hai có thể sống cuộc sống thoải mái hơn?