Có một sự tuyệt vọng mang tên là "ngày mai". Sự tuyệt vọng của những mối tình đơn phương biết rằng mình đã "quá hạn hết date". Sự tuyệt vọng được định đoạt bắt buộc phải chấm dứt những điều lơ lửng và nên bắt đầu nghiêm túc cho những gì thực tế hơn.
Ngày mà người ta chấm dứt mối tình khờ khạo của mình là ngày hôm nay, nhưng mọi nỗi buồn sẽ bắt nguồn từ ngày hôm sau đó.
Kể từ mai, em không còn được nhìn ngắm anh nhiều hơn nhìn ngắm chính mình trong gương. Em không còn được nhắn tin hỏi thăm anh có bận không, có khỏe không. Em cũng không còn được nhắn nhủ tới anh những lời giữ gìn sức khỏe. Bởi vì anh đã chính thức thuộc về một người khác, là người đàn ông riêng và duy nhất của một người khác – không phải là em.
Em có buồn không ư? Buồn chứ, buồn nhiều chứ. Bao nhiêu năm thanh xuân mải miết chỉ biết dõi mắt về phía anh, mãi đi theo anh lon lon như một chiếc bóng. Vụng về dâng tặng anh tình yêu đầu đời thanh khiết nhất. Nhưng tiếc là, chúng ta chẳng phải duyên phải nợ với nhau. Nên anh vẫn trước và em theo sau, cho đến một ngày, anh cũng rẽ ngang.
Em không tiếc nuối những gì mình đã cho đi, cũng không oán trách một người không đáp lại tình yêu của mình. Bởi yêu anh là quyền của em, còn yêu em hay không lại là quyền ở anh. Em được lựa chọn có nên tiếp tục yêu anh đơn phương hay không, thì anh cũng được lựa chọn có nên chấp thuận tình cảm của em hay không.
Chúng ta không chọn nhau, không cùng một lúc chọn nhau, nên bắt buộc phải có kẻ rời đi và kẻ ở lại. Em thì luôn là kẻ dừng chân khờ dại, luôn là kẻ đứng phía sau anh. Nên em cũng đã quá quen thuộc với sự thật phũ phàng ấy rồi.
Chỉ có điều, nốt hôm nay thôi. Em chỉ cho phép mình tiêu phí quãng thời gian tươi trẻ vàng son của mình trong nốt hôm nay thôi. Ngày mai em sẽ khác, chắc chắn sẽ khác hơn. Em sẽ chọn cho mình một cuộc sống đơn độc nhưng mạnh mẽ, cứng cỏi khi chỉ có một mình. Em sẽ chọn cho mình một cung đường đi khác ít chông gai hơn. Và em cũng sẽ chọn yêu một người yêu em.
Ngày ấy chắc là cũng chẳng xa lắm đâu. Chỉ cần tim em thôi bừa bộn nỗi nhớ anh. Chỉ cần trong em thôi hoài niệm hoặc mong chờ về anh. Thì hẳn là sẽ có chỗ để chờ đợi và chào đón một người mới. Người ấy chắc là cũng sẽ làm cho em hạnh phúc thôi.
Thế nên, tạm biệt nhé tình yêu đầu tiên. Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa…