Nhưng đó không phải là lí do duy nhất mà teen Quốc Học yêu mến thầy như thế! Thầy là từ điển sống của dân chuyên Anh, những điều dù khó hiểu đến đâu thầy cũng đều giải đáp thông suốt. Có bạn còn khoe trên facebook rằng:
“Thầy Vĩnh Bá của tớ giỏi lắm! Thầy còn viết cả từ điển nữa cơ mà!”. Thầy đều nhớ tên hầu như tất cả các học sinh của mình, kể cả những thế hệ học trò từ nhiều khóa trước.
“Con học hành răng rồi?”,
“Trời lạnh nhớ mặc ấm nghe!” – thầy động viên, quan tâm học trò như vậy đó! Thầy hỏi han từng chuyện, nhắn tin động viên khi học trò ăn ngủ không yên vì chờ kết quả thi cử. Thầy bảo rằng hồi trước thầy bị đuổi học vì không có năng lực nhưng rồi thầy cũng quay lại trường học và bắt đầu lại từ đầu nên đừng bao giờ bỏ cuộc. Nhiều học trò tâm sự rằng được học với thầy là một hạnh phúc, không chỉ có kiến thức uyên bác mà thầy còn rất tâm lí nữa. Chính vì thế mà teen Quốc Học đã lập một fanpage cho thầy mang tên:
Hội những người yêu thương thầy Vĩnh Bá..
Bảo Quyên (cực học sinh Quốc Học) viết về thầy:
“Nghe tin thầy nghỉ hưu rồi, tôi sững sờ trong giây lát. Bất động. Kể cả trái tim tôi. Hôm ấy là thứ Sáu. Đến thứ Bảy, lại như một thói quen, tôi định đi thăm thầy.
Dãy hành lang trống...Dài xa như vệt quá khứ...Cứa sâu vào mắt tôi. Đau!...
Và tôi thực sự ko thể ngăn nổi những giọt nước mắt yếu đuối - thứ mà tôi rất ghét!
Tôi thực sự đã ý thức được mình đã mất đi điều gì.
Những năm tháng dưới mái trường Quốc Học này, tôi chỉ toàn thấy mệt mỏi và ức chế. Và cái lạnh của sự cô độc tột cùng... Thầy như một bến bờ bình yên ru ngủ tôi sau bao thất bại liên tiếp và mệt mỏi tràn trề, thầy như một bản piano dịu dàng mang đến cho tôi một tình thương ấm áp...Nhìn thầy tôi như nhìn thấy thời gian, nhìn thấy những giá trị chân chính của cuộc sống, nhìn thấy cái gọi là ý nghĩa của cuộc sống này. Tôi cần thầy thật nhiều vì thầy chính là chỗ tựa tinh thần cho tôi trong những ngày tháng phổ thông.
Thầy ạ! Thầy là một trong những lí do khiến con muốn trở thành cô giáo và phấn đấu sống tiếp. Con yêu thầy thật nhiều, ba Bá của con. Mong thầy luôn tuyệt vời như thế, thầy nhé!”
Nhân ngày 20/11, chúng tớ đã có một buổi trò chuyện thú vị với thầy:
Em xin chào thầy! Trước hết cho em xin chúc thầy có một ngày 20/11 vui vẻ và hạnh phúc! Thầy có thể cho em biết tâm trạng của mình khi đón mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam?
Cảm ơn lời chúc mừng của em. Cũng như tất cả những người yêu nghề dạy học khác, tôi thấy lòng mình ấm lại mỗi khi lại đến cái ngày mà nghề nghiệp của mình được tôn vinh. Sự tôn vinh này làm tôi nhận ra ngay từ những ngày mới vào nghề rằng dạy học không đơn giản là một nghề để kiếm sống. Dạy học là làm công việc khai hóa, và công việc này của mọi nhà giáo đã được xã hội ghi nhận. Tôn trọng người dạy học là một trong những dấu hiệu của một xã hội văn minh.
Cảm xúc của thầy thế nào khi nhận được những lời chúc từ học trò trong ngày hôm nay?
Cảm động. Nhất là khi nhận được lời chúc từ những học trò cũ của 20, 30 mười năm về trước.
Với thầy, món quà 20/11 nào là ý nghĩa nhất?
Không bao giờ tôi quên được tâm trạng cảm kích khi học trò cũ đến thăm dẫn theo cả vợ hoặc chồng và cả con cái. Cái cô hay cậu học trò tinh quái ngày xưa bây giờ là những người chững chạc. Có người thành đạt nhưng cũng có người đang bươn chải, có những người hồi ấy rất xuất sắc môn tiếng Anh của tôi nhưng cũng có người học mấy cũng không giỏi được. Thực là ý nghĩa khi thầy trò cùng ôn lại kỉ niệm vào ngày này.
Thầy có thể chia sẻ một vài kỷ niệm trong ngày này không ạ?
Tôi nhớ mãi cái khăn tay bằng vải thô, trên một góc có thêu dòng chữ ”Kính tặng Thầy nhân ngày Hiến Chương Nhà Giáo 20–11” mà tôi được tặng vào ngày này khi dạy học ở một trường miền quê rất xa vào thời cả nước đang khó khăn. Những cái khăn thêu này đã được các em gái phân công nhau thêu vào giờ ra chơi những ngày trước đó. Cái khăn thêu gói trong một tờ giấy hoa kèm theo tấm thiệp tự tạo nắn nót lời chúc mừng, thật cảm động biết bao!
Tôi cũng nhớ một trận lụt đúng vào ngày 20-11, học trò đến thăm ngồi chưa ấm chỗ đã phải vội vã ra về vì nước đang dâng nhanh ngoài đường vào nhà tôi. Cũng chính trong ngày này, tôi lặng người đi khi chợt nhớ vài học sinh đã qua đời giữa lúc son trẻ và vài học sinh khác đang vật vã với cơn tâm thần quái ác!