Hình như tớ chưa bao giờ nói rằng cậu là cả thế giới của tớ đúng không? Lúc nào tớ cũng chỉ nói rằng: "Cuộc sống của tớ có cậu hay không cũng đều rất tốt? Nếu cậu không còn muốn ở cạnh tớ, cậu có thể rời bỏ tớ." Lúc nói như thế, tớ biết rõ lý do tại vì sao tớ cứ liên tục làm tổn thương cậu. Tớ sợ tớ yêu cậu nhiều hơn, đến khi cậu đi thật tớ sẽ không còn gì để bám víu nữa. Thế nên tớ luôn tự nói với chính bản thân mình rằng: "Đừng có yêu cậu nhiều quá!"
Bao nhiêu lâu rồi hả cậu, một khoảng thời gian không quá dài và cũng chẳng thể kéo ngắn lại được. Ừ thì qua bao lâu đó tớ đã quên cậu đâu, vẫn có một chỗ trống to đùng trong trái tim này dành cho cậu, rất to đấy!
Tớ nhớ cậu, cái người đã hết lòng yêu thương, chiều chuộng tớ nhưng không sẵn sàng chấp nhận cái tính khí cố chấp, trẻ con, hay suy diễn của tớ để rồi cuối cùng bỏ đi.
Tớ nhớ cậu, cái người lúc nào cũng muốn giấu tớ đi khiến tớ cảm thấy bản thân bị kìm kẹp, lúc nào cũng muốn vùng vẫy thoát ra.
Tớ nhớ cậu, cái người đã không cho phép tớ ngồi sau lưng bất kì một đứa con trai nào trừ cậu với cái lý do đơn giản đến buồn cười: "Tớ khó chịu".
Tớ nhớ cậu, cái người luôn thức để chờ tớ đi ngủ, cái người khiến tớ hình thành thói quen ngủ muộn dù lúc đấy chẳng có cái deadline nào hối thúc phía sau.
Tớ nhớ cậu, nhớ cả những con đường mà chúng ta từng đi qua. Cả cái quán cafe mà tớ & cậu cùng viết vào đó cảm nhận đầu tiên về người kia. Tớ đã nghĩ rằng mình sẽ điên cuồng tìm kiếm nó, rồi chụp lại những con chữ, giữ lại một vài điều cho bản thân. Ấy thế mà, chưa kịp làm gì nó đã đóng cửa rồi. Đến cuối, có cái gì tồn tại mãi mãi được đâu!
Tớ nhớ cậu, cái người luôn lắng nghe và im lặng mỗi lần tớ nói: "Tớ bị bọn con gái ghét vì chơi thân với bọn con trai quá!" Cậu phá lên cười nói con gái bọn tớ sao mà rắc rối thế, nhưng sau đấy lại thì thầm: "Tốt nhất là đừng ai thích cậu hết, vì cậu chỉ cần tớ thích là đủ rồi."
Đã có lúc tớ ghét cậu, đã oán trách cậu rất nhiều thế nhưng tớ lại vẫn nhớ tất cả mọi thứ từ những ngày đầu tiên.
Đến bây giờ khi mà bản thân tớ muốn dựa dẫm, muốn được vỗ về an ủi thì lại chỉ nghĩ đến cậu, đến cái người đã từng muốn giấu tớ đi. Tớ bây giờ chỉ muốn trốn sau lưng cậu, gục đầu vào vai cậu và... khóc. Vậy thôi. Hình như chưa bao giờ tớ khóc ở trên vai cậu hết, có lẽ vì quãng thời gian ở bên cạnh cậu vui vẻ nhất, cái thời cậu chỉ làm tớ cười chứ chưa bao giờ khiến tớ rơi nổi một giọt nước mắt,. Hạnh phúc là vậy mà tớ lại đang tâm rũ bỏ hết tất cả để làm tổn thương cậu, và đẩy cậu ra xa mình.
Cuối cùng, người đau đớn lại chính là tớ, chúng ta đã từng một lần đi qua nhau, bỏ lỡ rồi, có quay lại được không?